Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 333



 

Vệ Trăn nhìn người trước mặt, hắn từng chữ từng câu nói: "Ta sẽ đối tốt với nàng suốt đời, toàn tâm toàn ý chỉ vì một mình nàng, bây giờ nàng là Vương hậu của ta, sau này ta sẽ để nàng trở thành Vương hậu của thiên hạ."

 

Vệ Trăn chỉ cảm thấy có một lực lượng vô hình đang dẫn dắt trái tim nàng, mỗi khi hắn nói một câu, dây cung trong tim nàng lại rung động một lần, sau khi hắn nói xong rất lâu, trong lòng Vệ Trăn vẫn còn vang vọng không dứt tiếng đàn.

 

Vệ Trăn nói: "Kỳ Yến, chàng thật xảo quyệt, chàng rõ ràng biết câu trả lời của ta, lại cố ý hỏi lại lần nữa."

 

Trong mắt Kỳ Yến ánh lên vẻ sáng ngời, cười ôm lấy nàng.

 

Hắn ôm nàng vào lòng, tay kê phía sau lưng nàng làm đệm, cùng nàng ngã xuống bụi hoa.

 

Xung quanh là mùi cỏ cây hoa lá tươi mát, lá cỏ lay động bên tai.

 

Hắn dùng hai tay nâng niu khuôn mặt nàng, cúi xuống hôn lên môi nàng. Vệ Trăn khẽ cười, đưa tay ôm lấy vai hắn, chỉ cảm thấy ánh nắng cũng như nhuộm mật, dính dính bao bọc lấy họ.

 

Giờ phút này, mọi suy nghĩ trong lòng nàng đều hóa thành một ý niệm, chính là chỉ muốn gần gũi với hắn, gần gũi hơn nữa.

 

Vạt váy rơi xuống bụi cỏ, cùng với cỏ cây xung quanh được bao phủ trong một lớp vàng mơ màng.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vệ Trăn nhớ lại khi họ ở trong Tấn cung, cũng từng ngã xuống một bãi cỏ như thế này.

 

Lá cỏ bị đè cong dưới thân toát ra hương thơm ngát, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, thân thể hắn cũng vô cùng ấm áp, từ từ bao bọc lấy nàng.

 

Rất lâu sau đó, những chiếc lá cỏ lay động cuối cùng cũng dừng lại. Hắn chỉnh lại y phục cho nàng, khuôn mặt Vệ Trăn vẫn còn ửng đỏ, nàng vô lực tựa đầu vào vai Kỳ Yến, ngẩng lên, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy đại bàng bay lượn trên bầu trời.

 

Hắn động đậy thân mình, Vệ Trăn quay đầu lại thấy Kỳ Yến chống tay, kéo tóc nàng, rồi lại kéo một lọn tóc của mình, động tác nhẹ nhàng mà trang trọng thắt một nút, sau đó dùng d.a.o găm cắt đứt hai lọn tóc quấn quýt đó.

 

Vệ Trăn hỏi: "Chúng ta không phải đã kết tóc rồi sao?"

 

Giọng Kỳ Yến dịu dàng: "Đã kết rồi, nhưng vì hôm nay ta lại cầu hôn nàng một lần nữa, vậy thì chúng ta kết thêm một lần nữa."

 

Hắn nắm tay Vệ Trăn đứng dậy từ bụi hoa, rồi chạy về phía trước. Vệ Trăn vén tà áo, theo chàng hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

 

Kỳ Yến quay đầu lại: "Nàng sẽ biết ngay thôi."

 

Ánh nắng trải dài qua sườn đồi, hai người tự do phóng khoáng chạy đuổi nhau, áo bào quấn quýt trong gió, ánh hoàng hôn chiếu rọi lên hai người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Họ dừng lại dưới một cây cổ thụ rậm rạp. Kỳ Yến nói: "Đây là biên giới giữa hai Nguỵ quốc và Tấn. Vượt qua cây này là đất Ngụy rồi."

 

Hắn ngẩng đầu nhìn cây đại thụ cao vút, rồi ngồi xổm xuống, dùng chủy thủ đào một cái lỗ nhỏ bên gốc cây. Vệ Trăn không hiểu nhưng cũng cúi xuống giúp hắn. Khi cái lỗ đã đào xong, hắn đặt lọn tóc kết của hai người vào đó.

 

Vệ Trăn ngỡ ngàng nhìn hắn.

 

Kỳ Yến nói: "Chúng ta đã kết tóc rồi, lọn tóc này chi bằng hãy chôn ở đây, để nó trở thành dưỡng chất cho cây này."

 

Hắn quay đầu lại, giọng nói dịu dàng như nước mùa xuân: "Nguyện cho tình ý của chúng ta cũng như cây này, vĩnh viễn trường tồn."

 

Vệ Trăn nghe thấy tiếng tim mình đập, bỗng nhiên vang vọng trong gió.

 

Lá cây lay động theo gió, xào xạc. Nàng nắm tay hắn, cùng hắn đứng trong ánh hoàng hôn, nhìn người trước mặt, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này mãi mãi trong tâm trí.

 

Quá khứ của họ đầy rẫy khúc mắc và chông gai, những ngày gian khó nhất đã cùng nhau vượt qua, sau này chỉ còn là con đường bằng phẳng.

 

Từng luồng ánh sáng vàng rực rỡ lan tỏa từ những đám mây, chim ưng bay lượn trên núi.

 

Trước khi ánh sáng hoàng hôn xế chiều sắp tắt, Vệ Trăn cũng thành kính cất lời:

 

"Nguyện cho tình ý của chúng ta, vĩnh viễn trường tồn."

 

Bên tai Vệ Trăn là tiếng gió rít gào.

 

Khi hai người xuống núi, màn đêm đã gần buông xuống.

 

Kỳ Yến đến bìa rừng để dắt ngựa, Vệ Trăn nhìn hắn nói: "Chàng đến gặp ta chắc là đã lỡ mất không ít thời gian rồi, chàng định khi nào thì về quân doanh?"

 

Kỳ Yến nói: "Tả Doanh đã gửi tin cho ta, lần này Tề Vương đến dự minh ước, hắn cũng đi cùng. Ta định gặp hắn một lần trước khi rời đi."

 

Vệ Trăn kinh ngạc: "Tả Doanh cũng đến sao?"

 

Kỳ Yến gật đầu: "Tả Doanh đã vào Tề quốc, trở thành mưu sĩ của Tề Vương, nhưng lần này sợ bị người Tấn nhận ra nên vẫn chưa lộ diện. Không chỉ hắn, sủng phi của Tề Vương là Nhạc phu nhân cũng đi cùng."

 

Tim Vệ Trăn không khỏi thắt lại, hỏi: "Phía bên Tả Doanh có thuận lợi không?"