Đầu ngón tay hắn lướt qua lòng bàn tay nàng, khẽ móc nhẹ một cái, Vệ Trăn thở dốc, theo bản năng muốn rụt tay về trong ống tay áo.
Ở đây còn có nhiều người như vậy, hắn lại dám nắm tay nàng.
Nhưng nàng nhìn hắn, vẫn khẽ gật đầu.
Vệ Trăn và hắn cỡi ngựa rời khỏi doanh trại, phi nước đại vài dặm, hai người xuyên qua một khu rừng nhỏ, phía trước lại xuất hiện một bãi cỏ, lúc này mới dừng lại.
Kỳ Yến buộc ngựa của hai người vào cây, kéo mặt nạ trên mặt xuống, nói: "Nơi này cách doanh trại một đoạn, sẽ không có ai đến đâu."
Đã là mùa thu, cỏ dại vẫn xanh mướt như rửa, lay động theo gió phát ra tiếng xào xạc, như đang ngân nga.
Ánh nắng chiều chiếu xuống, phủ lên lá cỏ và vạt váy của nàng một lớp viền vàng, nàng và hắn cứ thế nắm tay nhau, dù chỉ là đi bộ không mục đích, ngắm cảnh tùy ý, cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Không có những chuyện phiền lòng quấy rầy, nơi đây dường như là một thế ngoại đào nguyên, cách biệt với mọi thứ bên ngoài.
Họ đi vào biển hoa, Vệ Trăn vén váy chạy vào, xoay một vòng trong bụi hoa, tâm trạng nàng rất tốt, quay đầu lại, thấy Kỳ Yến đang cúi đầu hái hoa, nàng bước đến, vừa định hỏi, hắn đã đưa bông hoa trong tay đến trước mặt nàng.
"Hôm nay hai vị vị hôn phu cũ của nàng đều ở đây, nếu ta không thể hiện tốt để giành lại Công chúa thì e rằng đã quá muộn. Bông hoa này tặng nàng, đừng giận ta nữa nhé."
Vệ Trăn cúi đầu nhìn bó hoa rực rỡ trước mặt, gió thổi nhẹ, bó hoa lay động, những cánh hoa đủ màu sắc bay theo gió, có vài cánh lướt qua má nàng.
Nàng nói: "Hèn chi vừa rồi chàng cứ bắt ta ra ngoài đi dạo, hóa ra là ghen, không muốn ta ở cùng hai người đó, phải không?"
Kỳ Yến cũng không nói phải, chỉ cong môi khẽ cười: "Hôm qua nàng nói vẫn chưa tha thứ cho ta, vậy hôm nay có thể tha thứ chưa?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ánh mắt Vệ Trăn chìm vào đôi mắt dài lấp lánh kia, bàn tay nắm chặt bó hoa khẽ siết lại, một lúc lâu sau mới nói: "Chàng lại gần đây chút."
Kỳ Yến vừa tiến lại gần vừa hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Trăn ngẩng đầu: "Chàng không phải hỏi ta có tha thứ cho chàng không sao, lại gần thêm chút nữa."
Kỳ Yến làm theo, khi lại gần thêm một lần nữa, nàng khẽ kiễng chân, bám vào vai hắn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Biển hoa lay động theo gió, ánh nắng chiếu lên người họ, Kỳ Yến nhìn vào mắt nàng, nghe thấy tiếng tim mình đập, từng nhịp đập sống động.
Nàng không khỏi bật cười, đôi mắt lấp lánh: "Chàng nghĩ ta còn giận sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi Kỳ Yến buông môi nàng ra, vẫn còn vài phần luyến tiếc, cười nói: "Không giận nữa."
Vệ Trăn khoác tay hắn: "Nếu chàng không muốn ta trở về gặp Cơ Uyên và Cảnh Hằng, vậy thì hãy đi dạo cùng ta thêm chút nữa."
Hai người không biết từ lúc nào đã đi đến một sườn đồi khác, Vệ Trăn đưa tay lên che trán, nhìn về phía trước hỏi: "Chàng có biết đây là đâu không?"
"Thấy cái cây trên sườn cỏ phía trước không, đây là biên giới giữa hai nước Nguỵ và Tấn, phía tây sườn cỏ là Nguỵ quốc, phía đông là Tấn quốc."
Vệ Trăn nhanh chóng chạy về phía đó, ánh hoàng hôn đuổi theo vạt váy của nàng. Kỳ Yến vừa định đi theo, phía sau truyền đến tiếng bước chân, có người gọi hắn: "Quân thượng."
Kỳ Yến quay đầu lại, thị vệ tùy tùng khẽ nói: "Quân thượng, ngài đã ra ngoài khá lâu, tướng sĩ trong quân vẫn đang đợi ngài để bàn bạc chuyện tiếp theo. Hôm nay có trở về không?"
"Ta biết rồi." Kỳ Yến nhàn nhạt nói, quay đầu nhìn Vệ Trăn: "Ta sẽ ở bên nàng thêm chút nữa."
Thị vệ lui xuống.
Thiếu nữ đứng trong ánh sáng, quay đầu nhìn Kỳ Yến đi đến, hỏi: "Vị thị vệ vừa rồi là thuộc hạ của chàng sao? Hắn có chuyện gì gấp muốn nói với chàng, hay là thúc giục chàng trở về?"
Kỳ Yến nói: "Không phải."
Vệ Trăn nhìn hắn, dù vô cùng quyến luyến, nhưng vẫn nói: "Chàng đi đi. Một mình ta cũng có thể ứng phó được."
Hắn đứng cách nàng nửa trượng, không tiến lại gần hơn, đôi mắt dưới ánh vàng hiện lên một luồng sáng độc đáo, lặng lẽ nhìn nàng.
Vệ Trăn hỏi: "Sao vậy?"
Lông mi hắn khẽ rung động dịu dàng dưới ánh nắng: "A Trăn, ta vừa nhìn nàng một mình, vẫn cảm thấy, ta nên ở lại, ở bên cạnh nàng."
Đôi mắt Vệ Trăn dừng lại nhìn hắn, Kỳ Yến lấy vòng hoa giấu sau lưng ra, từ từ đeo lên cho nàng, động tác dịu dàng, như đang đối xử với bảo vật quý giá nhất đời mình.
"Ta muốn hỏi nàng, A Trăn, nàng có nguyện ý gả cho ta không?"
Vệ Trăn ngẩn ra: "Chúng ta không phải đã thành thân rồi sao…"
Kỳ Yến mỉm cười: "Đúng vậy, thành thân ở nước Cừu Do, nhưng nó quá đơn sơ. Ta cũng chỉ đến giờ phút này, cảm thấy tình thế có thể chiếm ưu thế, mới dám cầu hôn nàng, muốn trang trọng hỏi nàng một lần."
Hắn hỏi: "Nàng có nguyện ý gả cho ta không, Vệ Trăn?"