Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 335



 

Nhạc Thư cụp mắt xuống, Nhạc phu nhân được sủng ái trong mắt người ngoài, suy cho cùng cũng chỉ là một món đồ chơi của Tề Vương mà thôi. Không chỉ nàng, toàn bộ hậu cung Tề quốc đều là món đồ chơi của Tề Vương.

 

Tề Vương bạo ngược tìm vui, hoang dâm vô độ, tính cách lại thất thường, tự đại và cuồng vọng.

 

Nhạc Thư khi còn nhỏ được Tả gia hảo tâm nhận nuôi, sau này Tả gia gặp nạn, nàng bị sung vào Sở cung làm nô tỳ, sau đó theo Sở Công chúa hòa thân đến Tề quốc.

 

Những ngày đầu làm nô tỳ, nàng phải chịu đựng sự khinh miệt, bị người ta tùy tiện chà đạp nhân phẩm, sau đó được Tề Vương để mắt đến, cưỡng đoạt nàng vào hậu cung hầu hạ.

 

Nàng thực sự ghét Tề Vương đến tận xương tủy, nhưng cũng không muốn quay lại những ngày tháng trước đây, cố gắng gượng một hơi cũng phải leo lên.

 

Ban đầu Tề Vương khinh thường nàng, cho rằng thân phận nàng thấp hèn, nhưng đến nay cũng ngày càng sủng ái nàng, phá cách cho nàng trở thành phu nhân, sẵn lòng nghe lời nói gió thoảng bên tai của nàng.

 

"Huynh trưởng đừng nhắc đến chuyện này nữa." Nhạc Thư nói.

 

Nhạc Thư ngẩng đầu lên, lòng tự trọng mạnh mẽ không cho phép nàng để những vết thương của mình lộ ra cho người ngoài thấy, huống chi người trước mặt là huynh trưởng mà nàng kính trọng từ nhỏ.

 

Tả Doanh lại bước đến: "Để ta xem vết thương trên người nàng."

 

Nhạc Thư lại lắc đầu: "Không được."

 

Nàng quay người đi, bị Tả Doanh mạnh mẽ nắm tay kéo quay lại. Lòng nàng dâng lên sự sỉ nhục, đang định mở miệng kiên quyết từ chối lần nữa, Tả Doanh đã nói: "Ta không muốn những vết sẹo của nàng, chỉ muốn hỏi một chút, nàng còn đau không, ta có thể bôi t.h.u.ố.c cho nàng."

 

Ánh mắt Nhạc Thư đờ đẫn, hoàn toàn không ngờ hắn lại nói như vậy.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Tả Doanh cúi đầu, hơi thở phả vào cổ nàng, những ngón tay thon dài vén vạt áo trước n.g.ự.c nàng, nhẹ nhàng như đang vuốt ve một thứ gì đó dễ vỡ.

 

Tay Nhạc Thư nắm chặt tà váy buông thõng bên hông, ánh mắt hắn dịu dàng, miêu tả những vết thương, dịu giọng nói: "Khi còn nhỏ, nàng tham chơi bị thương, luôn là ta bôi t.h.u.ố.c cho nàng, nàng quên rồi sao?"

 

Đôi mắt Lạc Thư chợt ướt át, nhìn người trước mặt. Thanh niên vận bạch y tựa tuyết, tựa núi cao sừng sững, so với thời niên thiếu đã thêm phần trầm ổn, nội liễm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn quan tâm nàng, hỏi nàng có đau không, không phải vì nàng bị đối xử nhục nhã mà sinh lòng thương hại, mà chỉ vì nàng là muội muội của hắn, hắn thương yêu, quý mến nàng như trước đây.

 

Lạc Thư không thể quên, cái ngày ở Tề Cung, khi nghe cung nhân báo tin huynh trưởng của mình đến, trái tim nàng đã rung động biết bao, bị những cảm xúc dâng trào như thủy triều vỗ vào, nhấn chìm.

 

Không ai biết, khi nàng nhìn thấy hắn lần đầu tiên, khẽ thì thầm một tiếng "ca ca", trong đó chứa đựng bao nhiêu cảm xúc bị kìm nén.

 

Những ngày tháng tăm tối của nàng, dường như cuối cùng cũng có một tia sáng chiếu vào.

 

Vì vậy, sau này khi hắn đề nghị nàng thuyết phục Tề Vương giúp đỡ Kỳ Yến, nàng không chút do dự, lập tức đồng ý.

 

Trước mắt nàng dâng lên một màn sương mờ, nàng khẽ nói: "Nhưng huynh giúp ta bôi thuốc, Đại Vương có thể quay về bất cứ lúc nào."

 

Lòng bàn tay Tả Doanh bao trọn năm ngón tay nàng, giọng nói nhẹ nhàng: "Tấn Vương thiết yến, Tề Vương đồng ẩm, nhất thời nửa khắc không về được, ta có thể cẩn thận bôi t.h.u.ố.c cho vết thương của nàng."

 

Lạc Thư ngước nhìn hắn, trong đôi mắt trầm ổn, ung dung kia, ẩn chứa bao nhiêu năm tháng cảm xúc bị đè nén.

 

Họ đã trùng phùng được vài tháng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ở gần nhau đến vậy.

 

Lạc Thư áp sát vào cơ thể nóng bỏng của hắn, tim đập dữ dội, dưới ánh mắt hắn, nàng đưa tay kéo dây lưng váy của mình.

 

Ánh nến từ bốn phía chiếu phủ lên người nàng, bên ngoài lều là dòng lính qua lại không ngớt, mà trên người nàng, từng lớp lụa là gấm vóc dần dần trượt xuống, rơi bên chân.

 

Tim nàng run rẩy, khẽ nắm lấy bàn tay của Tả Doanh, treo lơ lửng giữa không trung hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi đặt lên thân thể mình.

 

Nàng cảm nhận được nơi trái tim chằng chịt vết thương của mình, dường như có một luồng ấm áp khẽ chảy qua, từng chút, từng chút một lấp đầy, tưới mát những vết thương đã khô cạn ấy.

 

Sau vài ngày đàm phán, hội minh bốn nước lần này, các bên cuối cùng đã đạt được sự đồng thuận: Tề và Ngụy cùng xuất binh mã lương thảo, liên quân với Tấn quốc.