Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 339



 

Vệ Trăn cụp mắt xuống, nhìn bản đồ trước mặt: "Quân Sở đến như hổ dữ, nhất định sẽ một hơi vây thành, trong mấy ngày đầu phát động tấn công mạnh mẽ, chỉ cần chúng ta chống đỡ được đợt tấn công ban đầu, đợi đến khi sĩ khí quân Sở suy yếu, liền có thể giành chiến thắng."

 

Vệ Trăn tuy chưa từng dẫn binh đ.á.n.h trận, nhưng từ nhỏ đã được ở bên Tổ phụ, mưa dầm thấm đất, lại ở bên Kỳ Yến lâu như vậy, cũng không đến nỗi không hiểu chút nào về binh pháp.

 

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc hay hoảng sợ của các quần thần, nàng dứt khoát nói: "Ta sẽ viết thư cho Vệ Lăng, bảo hắn nhanh chóng từ Tấn quốc trở về cứu viện. Vậy nên, các vị cũng đừng chần chừ nữa, lập tức hành động, điều động lương thảo, kiểm kê vũ khí. Lúc kinh đô nguy cấp, cần các vị cùng ta hỗ trợ."

 

Lời nói của nàng dứt khoát, khiến mọi người không kịp chìm trong hoảng loạn nữa, nhanh chóng xác định rõ trách nhiệm của mình.

 

Vệ Trăn giữ lại các tướng lĩnh quân sự để bàn bạc kế sách nghênh địch. Ngoài điện, trời từ xanh thẳm chuyển sang vàng ảm đạm, rồi dần dần tối hẳn, Vệ Trăn mới bước ra khỏi vương điện.

 

Gió lạnh đêm khuya nhẹ nhàng thổi đến, khiến váy áo nàng tung bay theo gió.

 

Dưới ánh trăng mờ mịt, những bậc thềm đá cẩm thạch trắng xếp chồng lên nhau, phía trước là những bức tường cung điện trùng trùng, xa hơn nữa, núi non ẩn mình trong bóng đêm.

 

Đêm đến, trên phong hoả đài thắp lên ngọn lửa báo hiệu, ban đầu chỉ là một đốm lửa mờ ảo, rất nhanh cả một vùng trời được chiếu sáng.

 

Những ngọn lửa báo hiệu nối tiếp nhau bốc lên, như những vì sao x.é to.ạc màn đêm, kéo dài về phía nam, nhanh chóng nối thành một đường sáng rực.

 

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Vệ Trăn quay đầu lại, Ngụy Vương dưới sự dìu đỡ của cung nhân chậm rãi bước lên, cùng nàng tựa lan can nhìn ra xa.

 

Có lẽ gió đêm nay quá lớn, tiếng gió rít gào như tiếng người nức nở.

 

Ngụy Vương khẽ hỏi: "Sợ hãi sao?"

 

Vệ Trăn siết c.h.ặ.t t.a.y đặt trên lan can đá, Ngụy Vương từ từ nói: "Không sao đâu, Ương Ương, là người thì ai cũng sẽ sợ hãi. Bao nhiêu năm nay, phụ vương cũng không có ngày nào không lo lắng, bồn chồn về tương lai của Ngụy quốc."

 

Nét mặt ông vẫn ôn hòa như trước, đưa tay nắm lấy tay Vệ Trăn: "Nếu sợ hãi, hãy đến trong vòng tay phụ vương."

 

Vệ Trăn lao vào lòng ông: "Phụ thân."

 

Ngụy Vương nhẹ nhàng vuốt ve viên ngọc trai trên tóc nàng, nhìn khuôn mặt nàng: "A Trăn, trong đêm tối, con có thể sợ hãi, có thể nương tựa vào lòng phụ vương, nhưng đến ban ngày, con không thể để người khác nhìn thấy một mặt yếu đuối như vậy của mình."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Trăn khó hiểu ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, khuôn mặt Ngụy Vương như được phủ một lớp sương bạc.

 

"Ngày mai, tin tức quân Sở sẽ đến sẽ lan khắp kinh thành. Dân chúng trong thành sẽ hoảng sợ, lúc đó con không được để lộ vẻ sợ hãi dù chỉ một chút trước mặt người ngoài. Con phải nhớ, con là vua, vô số ánh mắt đang đổ dồn vào con, con gánh vác hy vọng của tất cả mọi người, con không có bất kỳ tư cách nào để lùi bước."

 

Ánh mắt Ngụy Vương trang trọng, từng chữ từng câu nói.

 

Hôm nay, Vệ Trăn vẫn giữ vẻ bình tĩnh trước mặt mọi người, nhưng khi không còn ai xung quanh, nỗi sợ hãi mới từ từ dâng lên trong lòng.

 

Nàng chưa từng chỉ huy chiến dịch, chưa từng đối mặt với quân địch công thành, không biết những gì mình sắp làm có xứng đáng với dân chúng trong thành hay không.

 

Nhưng Ngụy Vương chỉ có một mình nàng là con gái, ngoài nàng sẽ không có ai khác có thể đứng ra.

 

"Con đừng tự ti." Ngụy Vương dịu dàng nói: "Ương Ương, con đến Ngụy quốc đã học được rất nhiều, phụ vương tin lần này, con cũng có thể làm rất tốt."

 

"Phụ vương." Ánh mắt Vệ Trăn d.a.o động.

 

Ngụy Vương quay đầu nói: "Dưới chân con là thành trì của con, là quốc gia của con, nếu con lùi bước, dân chúng cũng sẽ lùi bước theo, Ương Ương."

 

Vệ Trăn nhìn xuống phương xa, dân chúng vương thành vẫn chưa nhận ra nguy hiểm sắp đến, trong không khí văng vẳng tiếng cười đùa, tiếng rao hàng, tiếng tơ trúc, yên bình như mọi khi.

 

Nàng vẫn chưa vượt qua được nỗi sợ hãi, mỗi khi những hình ảnh chiến tranh hiện lên trước mắt, nàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Nhưng đây là một trận chiến nàng phải đối mặt, nàng là Công chúa, không thể lùi bước.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

"Phụ vương." Nàng khẽ nói.

 

Ngụy Vương quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt nàng phản chiếu ánh lửa chiến tranh phương xa, giọng nói trong trẻo và kiên định: "Ta tin người của chúng ta có thể cầm cự đến ngày viện quân đến."

 

Cứ như làn gió nhẹ bắt đầu từ ngọn cỏ bồng bềnh.

 

Những người như họ, dù nhỏ bé, nhưng những làn gió nhỏ tích tụ lại, có thể hợp thành cơn gió mạnh mẽ, cuối cùng đủ để biến đốm lửa nhỏ thành biển lửa bao la.