Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 34



 

Giấc mơ của Vệ Trăn kết thúc ở đây. Chỉ biết đêm đó Kỳ lão tướng quân từ Bắc Quan gấp rút chạy về mừng thọ Thái Hậu, nhưng không ngờ yến tiệc mừng thọ lại biến thành Hồng Môn Yến, ông c.h.ế.t trong cung.

 

Kỳ Yến tuy may mắn thoát được, nhưng cũng bị trọng thương, vì bị binh lính truy đuổi nên mới vô tình xông vào tẩm điện của Vệ Trăn.

 

Lúc đó Vệ Trăn đã cứu hắn, hay đã tố giác hắn?

 

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, nàng bước xuống giường, quyết định đi gặp a đệ một chuyến.

 

A đệ nàng và Kỳ Yến vốn dĩ rất thân thiết, có lẽ có thể từ miệng hắn mà dò hỏi được điều gì đó.

 

Nàng cài một chiếc trâm ngọc lan ngọc trai vào búi tóc, trang điểm xong rồi bước ra khỏi tẩm điện.

 

Ánh sáng ban mai của mùa xuân dịu dàng, như một lớp lụa mỏng manh, rơi trên người ấm áp dễ chịu.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Phòng của a đệ nàng không cùng một chỗ với nàng, bình thường vào giờ này, hắn có lẽ đã dậy sớm luyện quyền trong vườn.

 

Thực ra, khu vườn nhỏ trong viện Vệ gia, Vệ Trăn cũng là lần đầu tiên đến, khó tránh khỏi việc không biết đường. Nàng đi vòng qua bức tường hoa, vén hoa rẽ cành, đến một nơi, một bên truyền đến tiếng nói chuyện.

 

Vệ Trăn ngẩng đầu nhìn.

 

Giữa sân, hai thiếu niên đang nói chuyện dưới một gốc hoa, để trần nửa thân trên.

 

Vệ Lăng quay lưng về phía nàng, còn Kỳ Yến thì đã cởi áo đến eo, cơ bắp trên người căng lên, mồ hôi không ngừng chảy xuống, rõ ràng là vừa luyện võ xong.

 

Kỳ Yến vốn dĩ đã cao ráo, không mặc đồ lại càng lộ vẻ cường tráng hơn khi mặc đồ, vai rộng, eo thon, cơ bụng săn chắc như tảng đá, đường nét cực kỳ uyển chuyển, tràn đầy sức mạnh của một người đàn ông, tắm mình trong ánh nắng, như được điểm xuyết một lớp viền vàng.

 

Trong đầu Vệ Trăn ong lên một tiếng, theo bản năng muốn quay mặt đi, vì quá hoảng loạn không chú ý đến bước chân, suýt tự làm mình vấp ngã.

 

Tiếng động vừa phát ra, hai thiếu niên bên kia dừng nói chuyện, cùng nhau đi tới.

 

Vệ Lăng dừng lại trước mặt nàng, hỏi: "A tỷ sao vậy, mặt sao lại đỏ bừng thế?"

 

Câu nói này khiến má Vệ Trăn càng đỏ hơn, hàng mi khẽ run, ánh mắt không biết đặt vào đâu, dịu dàng nói: "Mặc áo vào đã rồi nói chuyện."

 

Vệ Lăng nói: "Trước đây ta luyện võ ở nhà, a tỷ cũng đâu phải chưa từng thấy, hôm nay sao vậy?"

 

Vệ Trăn vốn đã khó xử, bị nói như vậy càng cảm thấy tâm tư của mình đều bại lộ trước mặt Kỳ Yến. Nàng đối với hầu hết mọi chuyện đều có thể giữ được một trái tim bình tĩnh, chỉ riêng lúc này, những ngón tay dưới tay áo lại xoắn chặt vào nhau, cả người căng thẳng vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

May mắn là Kỳ Yến khẽ động người, đi sang một bên nhận lấy quần áo từ hộ vệ.

 

Vệ Trăn thậm chí còn chưa nói được vài câu với Vệ Lăng, vội vàng chào tạm biệt rồi đi ra ngoài.

 

Vệ Lăng nhìn bóng lưng nàng rời đi, cau mày: "A tỷ trước đây không như vậy, hôm nay như bị ma ám vậy?"

 

Kỳ Yến mặc áo vào, không nói gì.

 

Khi Vệ Trăn bước ra khỏi cổng vòm, tim nàng vẫn đập dữ dội.

 

Và vừa rồi Kỳ Yến đi mặc quần áo, chắc hẳn đã nhận ra sự lúng túng của nàng.

 

Vệ Trăn đặt hai bàn tay lạnh giá lên má, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, dừng lại bên bụi hoa quay đầu hỏi người bên cạnh: "A Mẫu, mặt ta thật sự đỏ như vậy sao?"

 

Ánh mắt Điền a mẫu dừng lại trên khuôn mặt đó, nhìn đôi mắt thiếu nữ lúng liếng, khóe mắt ẩn chứa ý xuân, gò má như được thoa một lớp son thấm vào làn da trắng sứ, dù đỏ mặt cũng đẹp đến mức linh động. Bà khẽ gật đầu: "Đúng vậy, tiểu thư."

 

Vệ Trăn càng đỏ mặt tía tai, hôm nay gặp phải cảnh tượng hổ thẹn này, không biết sau này phải đối mặt với Kỳ Yến thế nào.

 

Nhưng hôm nay đến đây, việc quan trọng vẫn chưa làm...

 

Trầm ngâm một lát, nàng nói: "A Mẫu, phiền người có thể giúp ta nhắn một lời cho thiếu tướng quân, nói rằng ta có chuyện muốn nói với ngài ấy."

 

Nàng vốn định dò hỏi một số chuyện từ a đệ, giờ Kỳ Yến ở đây, càng đỡ phiền phức.

 

Điền a mẫu hơi ngạc nhiên trước yêu cầu này, nhưng cũng không hỏi nhiều, tay đặt lên bụng quay người rời đi.

 

Không lâu sau, Điền a mẫu dẫn người đến, chỉ để lại chỗ này cho hai người rồi lui ra ngoài.

 

Hơi nóng bắt đầu ngột ngạt, ánh nắng chiếu lên người đã có chút bỏng rát.

 

Vệ Trăn cảm thấy một bóng râm đổ xuống bên cạnh nàng. Sau đó nghe thấy tiếng hắn: "Vệ tiểu thư tìm ta có việc gì?"

 

Vệ Trăn khẽ ngẩng mắt, ánh mắt chạm vào hắn rồi lại rời đi. Cảm giác lúng túng chậm rãi ập đến, bàn tay nàng buông thõng trước người vô tình bẻ gãy một cành hải đường bên bụi hoa, cánh hoa vỡ vụn trong tay nàng, rơi xuống đất.

 

Nàng khẽ quay mặt, để lại một bên tóc cài trâm ngọc lan cho hắn.