Vệ Trăn cân nhắc, bắt đầu câu chuyện: "Trước đây thiếu tướng quân nói, mẫu thân ta và lão tướng quân là đường huynh muội, nói ra thì ta chưa từng có may mắn được gặp lão tướng quân một lần, không biết lần này yến tiệc mừng thọ Thái Hậu, lão tướng quân có về kinh đô mừng thọ Thái Hậu không?"
Kỳ Yến nói: "Ông ấy sẽ đến, nếu nàng và A Lăng muốn gặp ông ấy, ta sẽ đưa hai người đi cùng là được."
Đầu ngón tay Vệ Trăn khẽ siết chặt. Quả nhiên Kỳ lão tướng quân sẽ đến mừng thọ như trong mơ.
Phụ tử Kỳ gia quanh năm trấn giữ biên cương, Sở Vương dù muốn động thủ cũng lực bất tòng tâm. Lần này, hai người họ đều ở kinh đô, tiệc thọ của Thái hậu chính là cơ hội tuyệt vời để ra tay, một mẻ hốt gọn cả hai, không để lại một ai sống sót, nhà họ Kỳ sẽ không thể điều động binh mã quay trở lại nữa. Đến lúc đó, quân đội phương Bắc sẽ tan rã, không có chủ, có thể trở lại trong tay Sở Vương.
Vệ Trăn đối mặt với hắn: "Thiếu tướng quân, ta có một chuyện muốn hỏi người, thư từ qua lại của nhà họ Kỳ có dùng mật ấn không?"
Kỳ Yến lắc đầu: "Không có."
Nhưng Vệ Trăn rõ ràng đã từng thấy, hắn đang lừa cô.
Chuyện này vô cùng quan trọng, không thể để người ngoài nghe thấy.
Vệ Trăn nghiêng người lại gần hắn một chút: "Hình một con ưng đúng không? Ta từng thấy trong mật thư ngài gửi cho A Lăng, đệ ấy nói mật ấn này là biểu tượng của nhà họ Kỳ, chỉ ngài và lão tướng quân mới được dùng, nhưng hôm qua ta ở thư phòng của Thái tử, cũng thấy mật ấn này trên một phong thư rơi trên bàn của hắn."
Môi Kỳ Yến mím lại: "Ở chỗ Thái tử?"
Vệ Trăn vốn giỏi quan sát sắc mặt, đoán ý lòng người, ánh mắt người trước mặt hơi trầm xuống, nàng đoán phong thư đó tuyệt đối không phải do hắn viết.
"Thiếu tướng quân ở ngay trong cung, có lời gì cần phải nói chuyện với Thái tử bằng mật thư? Lão tướng quân cũng không cần phải tốn công tốn sức như vậy. Cho nên ta đã cẩn thận nhìn kỹ mật thư đó vài lần, quả thật là mật ấn của nhà họ Kỳ không nghi ngờ gì. Nhưng ngoài Thiếu tướng quân và Lão tướng quân ra, còn ai sẽ dùng mật ấn đó?"
Vệ Trăn đoán rằng có người trong nội bộ nhà họ Kỳ đang liên lạc với Thái tử.
Nàng có thể nghĩ ra, Kỳ Yến nhất định cũng có thể nghĩ ra.
Nhưng Kỳ Yến chỉ nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt trầm tư, Vệ Trăn chợt nhận ra, mình là người ngoài, nói ra những lời như vậy, e là đã trở thành người ly gián mối quan hệ nội bộ nhà họ Kỳ.
Vệ Trăn giải thích: "Thiếu tướng quân có ơn cứu mạng với ta, ta tự nhiên sẽ không hại Thiếu tướng quân..."
Kỳ Yến nhẹ nhàng ngắt lời: "Ta không nghi ngờ nàng,. Ấn này, ngoài ta và phụ thân, còn có một người có thể dùng."
"Là ai?" - Vệ Trăn hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Yến không trả lời câu này, chỉ nói: "Nàng nói cho ta nghe, trong thư viết gì?"
Đây chính là tin tưởng nàng rồi.
Vệ Trăn nói: "Nội dung trong thư chắc chắn đã được mã hóa, ta không hiểu được, nhưng cũng đã nhớ hết rồi. Nếu tướng quân cần, ta sẽ về chép lại từng chữ, rồi nhờ a đệ đưa cho ngài. Tướng quân xem có thể giải được thư không."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Được, đa tạ."
Kỳ Yến gật đầu với nàng. Người có thể dùng mật ấn của nhà họ Kỳ chỉ có ba người, hắn, phụ thân, và đường thúc của hắn. Đường thúc đã ở bên phụ thân mấy chục năm, chứng kiến nhà họ Kỳ rơi vào bùn lầy rồi lại vươn lên, đối xử với Kỳ Yến cũng như con ruột, Kỳ Yến sẽ không tùy tiện nghi ngờ ông ấy, nhưng nếu nàng đã nói, hắn nhất định sẽ lưu tâm một chút, đi điều tra cẩn thận.
Vệ Trăn và hắn nhìn nhau: "Tướng quân cần phải cẩn thận những người xung quanh."
Sinh thần của Sở Thái hậu sắp đến, chỉ còn năm ngày ngắn ngủi, liệu có thể xoay chuyển tình thế hay không, vẫn còn là một vấn đề.
Vệ Trăn không thể không nhắc nhở hắn thêm vài câu: "Bức thư đó chắc chắn không có lợi cho Thiếu tướng quân."
Kỳ Yến nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ điều tra rõ bức thư đó."
"Ta rất lo cho Thiếu tướng quân, nếu chuyện này có manh mối, cũng phái người đến nói cho ta biết một tiếng, được không?", giọng nữ tử nhỏ nhẹ lại vang lên.
Một tia nắng nhỏ chiếu sáng đôi mắt nàng, lộ ra màu sắc trong suốt, xung quanh bụi hoa rậm rạp, bướm bay lượn.
Kỳ Yến nhìn vào đôi mắt nàng, cúi đầu nói: "Được."
Bàn tay Vệ Trăn đang nắm vạt áo hắn từ từ buông ra.
Ánh sáng xuyên qua kẽ lá cây, thiếu niên và thiếu nữ dựa vào nhau, vạt áo khẽ bay trong gió, hòa vào ánh nắng xuân hồng rực rỡ, quả là một cặp xứng đôi vô cùng.
Cảnh tượng này dĩ nhiên rơi trọn vào mắt những kẻ hữu tâm.
Vệ Trăn nói xong định cáo từ, một giọng nói từ phía sau vọng đến.
"A tỷ!"
Vệ Trăn khẽ khựng lại, thấy Vệ Dao từ cổng vòm cuối đường đi ra.