Kỳ Yến nhướng mi, cười nhẹ: "Khi xưa ngươi cấu kết địch quốc, phản bội tiên vương, bây giờ cũng nếm trải hương vị tương tự. Rốt cuộc chuyện này thế nào, ngươi chẳng lẽ không rõ sao?"
Hai người họ, một người đứng ở dưới, một người ngồi ở trên, nhưng Cơ Uyên lại cảm thấy, rõ ràng là Kỳ Yến đang từ trên cao nhìn xuống hắn.
Thiếu niên năm xưa mới đến Tấn quốc còn yếu thế, chớp mắt đã trở thành quân vương sở hữu vạn quân, lạnh lùng và uy nghiêm, toàn thân không thể xâm phạm.
Kỳ Yến không nói nhiều lời vô ích, lùi lại một bước, ra lệnh cho thuộc hạ: "Giải hắn xuống!"
Binh lính tiến lên, thô bạo kéo hắn đứng dậy, đưa hắn đến trước mặt Kỳ Yến.
Kỳ Yến nói: "Quỳ xuống!"
Binh lính mạnh mẽ ấn hắn quỳ xuống đất, Cơ Uyên bị buộc phải ngẩng đầu lên, đập vào mắt là tấm biển phía trên.
"Choang" một tiếng giòn tan, Kỳ Yến ném một thanh trường kiếm xuống trước mặt hắn.
"Hối hận không?" Giọng Kỳ Yến lạnh nhạt: "Ngươi nhìn tấm biển do tiên vương tự tay đề, tự mình kết liễu đi."
Cơ Uyên nhìn thanh trường kiếm, cười một tiếng: "Tấn Vương muốn ta sám hối với tiên vương sao? Nhưng đến giờ phút này, trong lòng ta vẫn không cảm thấy chút hối hận nào, nếu có làm lại từ đầu cũng sẽ chọn như vậy."
Cơ Uyên quay đầu lại, ánh kiếm sáng chói chiếu lên mặt hắn, ánh mắt lạnh lẽo: "Con đường lên ngôi vua để giành lấy quyền lực, định sẵn là cô độc. Ta là vậy, ngươi cũng vậy. Ngươi đã trở thành vua của Tấn quốc, giờ phút này lòng người đều quy phục ngươi, nhưng từ ngày hôm nay trở đi, mỗi ngày sau đó, những người đó sẽ vì nhiều lý do mà dần xa lánh ngươi. Ngồi lên ngai vàng đó, nhất định sẽ được vạn người thần phục, nhưng cũng nhất định sẽ cô độc."
Giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng trong đại điện tĩnh mịch.
Kỳ Yến im lặng rất lâu, nhàn nhạt nói: "Ta khác ngươi. Ngươi tham luyến quyền thế, còn ta lại không muốn ngồi lên ngai vàng đó."
Kỳ Yến cúi người, ánh sáng và bóng tối đan xen trên gương mặt hắn: "Ngươi cô độc, ta thì không."
Cơ Uyên nhìn đôi mắt hắn, hiểu ý trong lời nói của hắn, khẽ cười một tiếng.
Cơ Uyên nói: "Trong ván cờ tranh thiên hạ với ngươi, sai lầm lớn nhất của ta, chính là đã đ.á.n.h giá thấp Vệ Trăn."
Đánh giá thấp khả năng nàng có thể quản lý triều đình khi trở về Ngụy quốc, đ.á.n.h giá thấp tình yêu thương vô tư của Ngụy Vương dành cho một người con gái đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm, và cũng đ.á.n.h giá thấp tình cảm giữa nàng và Kỳ Yến.
Cơ Uyên không có nhiều tình cảm với Vệ Trăn, nói cho cùng, việc cố chấp thực hiện hôn ước giữa hai người khi đó, cũng chỉ vì lợi ích mà thôi.
Hắn đã không còn lựa chọn nào khác, giơ tay nắm lấy trường kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Xoẹt" một tiếng, tiếng lưỡi kiếm cứa vào cổ vang lên.
Người đàn ông ngã xuống, m.á.u từ cổ thấm ra, thấm đẫm chiếc áo bào hoa lệ của hắn.
Kỳ Yến lạnh nhạt liếc nhìn, nói với thuộc hạ: "Kéo t.h.i t.h.ể xuống, lau sạch mặt đất, đừng làm bẩn cung điện của tiên vương."
Ánh vàng mờ ảo đổ xuống, chiếu rọi vào tấm biển ở giữa phía trước vương điện. Kỳ Yến dừng lại ngẩng đầu nhìn rất lâu, thu kiếm vào vỏ, xoay người sải bước đi ra ngoài.
Vô số binh lính đứng trên quảng trường, Kỳ Yến bước xuống bậc thang, vừa nhìn đã thấy Vệ Trăn đang bước lên.
Ánh nắng đổ xuống khóe mắt nàng, tỏa ra ánh sáng mềm mại nhè nhẹ, gió xuân thổi tung tà váy của nàng, thiếu nữ nhìn thấy hắn, đôi mắt nở nụ cười, vén váy chạy về phía hắn.
Kỳ Yến không ngờ nàng lại đến tìm mình, khi nàng chạy về phía hắn, tâm hồn dường như bị đ.á.n.h trúng, cũng nhanh chóng bước về phía nàng.
"Ta thấy chàng đã lâu không ra, lo lắng bên trong có chuyện, nên muốn lên gặp chàng." Vệ Trăn nói.
Nàng lao vào vòng tay hắn, hai người ôm chặt lấy nhau. Kỳ Yến tựa đầu vào vai nàng, cảm nhận hơi ấm từ mái tóc đen của nàng, mày mắt giãn ra, dịu dàng nói: "Ta không sao."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn nhanh chóng buông hắn ra, lùi lại một bước, mày mắt cong lên: "Cung nghênh Tấn Vương hồi kinh!"
Giọng nói trong trẻo vô cùng của nàng vang vọng phía trên, sau khi câu nói này vừa dứt, trong đám đông tĩnh lặng vang lên một tiếng hưởng ứng: "Cung nghênh Tấn Vương hồi kinh!"
Người nói là Cơ Ốc, hắn cúi người bái lạy Kỳ Yến.
Vạn quân đồng loạt bùng nổ một tiếng: "Cung nghênh Tấn Vương!"
"Tấn Vương vạn niên!"
"Đại Tấn vạn niên!"
Tiếng hô vang cao ngất, như sóng biển cuồn cuộn, vang vọng mây trời.
Ánh mắt Kỳ Yến từ các tướng sĩ, trở lại trên gương mặt Vệ Trăn, hắn bước về phía nàng, đưa một tay ra.
Vệ Trăn ngẩng đầu lên trong nghi hoặc, ánh mắt giao nhau với Kỳ Yến.