Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 360



 

Trong đôi mắt hắn ngập tràn ánh xuân, trong trẻo và sáng ngời, hắn nhẹ giọng nói: "Công chúa khỏe không? Loạn trong Tấn quốc đã được dẹp yên, ta xin thực hiện lời hứa năm xưa, dùng giang sơn Tấn quốc làm sính lễ, không biết có may mắn được cùng Công chúa nắm tay trọn đời không?"

 

Hắn khẽ mỉm cười, tựa như mây tan trời tạnh, dịu dàng lan tỏa.

 

Tim Vệ Trăn rung động trong gió xuân, nàng tiến lên một bước, liền bị hắn kéo vào lòng.

 

Hắn ôm chặt lấy nàng, đã hiểu rõ câu trả lời, mãi không chịu buông ra.

 

Khoảnh khắc ấy, gió xuân mang theo vô vàn quyến luyến dịu dàng, quấn quanh hai người, vây họ trong tầng tầng ấm áp.

 

***

 

Kỳ Yến g.i.ế.c Cơ Uyên, triều đại đổi chủ.

 

Nhưng cuộc sống của bách tính vẫn như cũ, ngai vàng đổi ai ngồi cũng không liên quan nhiều đến họ. Đương nhiên trong triều cũng có tiếng nói phản đối, nhưng nhanh chóng bị những tiếng nói khác lấn át.

 

Kỳ Yến là ngoại tôn của Tấn Vương, có di chiếu của Tấn Vương, dù không hợp với quy tắc kế vị, nhưng hắn lại nắm giữ binh quyền, kiểm soát vương thành, đã lật đổ vương quyền của Vương thất Tấn quốc, vương vị này xứng đáng thuộc về hắn.

 

Trong vương đô, mọi thứ đều đang trong giai đoạn phục hồi.

 

Chuyện xảy ra ở Giáng Đô được sứ giả phi ngựa nhanh chóng đưa đến Tề cung.

 

Tề Vương Khương Kỷ nhận được thư, vỗ tay vui mừng: "Kỳ Yến thắng lợi, Sở Vương đã c.h.ế.t, phần lớn đất Sở ở phía Nam đã bị Kỳ Yến kiểm soát, hợp lại có thể chia đôi một nửa Tề quốc."

 

Gần đây Tề Vương tâm trạng khá tốt, một là chiến sự ở biên giới thuận lợi, hai là vì Lạc Thư đã mang thai. Tề Vương không quá chấp niệm về con cái, nhưng trước đây tất cả con cái của hắn đều c.h.ế.t yểu, Lạc Thư là phi tần duy nhất trong hậu cung gần đây có tin vui.

 

Kiệu của Tề Vương dừng bên ngoài viện của Lạc Thư, hắn đi thẳng vào trong, sân viện lạnh lẽo, không thấy bóng dáng cung nhân nào, chỉ có cung nữ thân cận của Lạc Thư đứng ngoài cửa điện.

 

Tề Vương hỏi: "Phu nhân của các ngươi có ở trong điện không?"

 

Cung nữ lắc đầu nói: "Đại Vương, phu nhân không có ở đây, phu nhân đi ngắm hoa ở trì uyển rồi."

 

Giọng nàng run rẩy, người cũng run lên, sắc mặt tái nhợt lạ lùng.

 

Tề Vương nhận thấy vài điều bất thường: "Không có ở đây?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong điện truyền ra tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, hắn nhìn cung nữ, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng quát: "Tránh ra!"

 

Trong điện, Lạc Thư tựa má vào vai người đàn ông trước mặt, từ phía sau ôm lấy eo người đàn ông, nhìn hắn nhẹ nhàng gảy đàn.

 

Tiếng đàn trong trẻo vừa dứt, đôi tay thon dài của Tả Doanh đặt lên dây đàn, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "A Thư, nàng nghe thấy động tĩnh gì không?"

 

Lạc Thư đưa bàn tay trắng nõn ra, đầu ngón tay sơn móng đỏ tươi gạt mặt hắn về phía mình, mỉm cười duyên dáng: "Không có động tĩnh gì, A huynh, huynh nghe nhầm rồi, tiếp tục gảy đàn đi."

 

Lông mày Tả Doanh hơi nhíu lại: "Rầm" một tiếng, cửa điện bị đá tung từ bên ngoài, bóng dáng Tề Vương bước vào.

 

Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt: "Lạc Thư nàng…"

 

Người phụ nữ váy đỏ mềm mại như không xương tựa vào cổ người đàn ông áo trắng, ngẩng mắt lên, ánh mắt lưu chuyển: "Đại Vương sao lại xông vào mà không báo trước một tiếng, làm phiền ta và A huynh gảy đàn."

 

Nàng liếc mắt đưa tình, khóe môi son môi nhòe nhoẹt, trông như vừa bị người khác hôn, còn trên má người đàn ông bên cạnh nàng, rõ ràng có một dấu môi mờ ám.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Tề Vương đứng yên tại chỗ, nhìn cảnh tượng này, trong mắt ban đầu là kinh ngạc, dần dần chuyển thành nghi ngờ: "Lạc Thư, nàng và hắn vừa làm gì trong căn phòng này?"

 

Lạc Thư từ từ đứng dậy, chiếc váy lụa đỏ thẫm quét đất, càng làm nàng thêm yêu mị như hoa lan lửa, cười mỉm bước từng bước về phía Tề Vương: "Đại Vương nghĩ chúng ta đang làm gì?"

 

Tả Doanh đứng dậy từ sau bàn đàn, kéo Lạc Thư ra phía sau mình.

 

Lạc Thư nắm lấy cổ tay Tả Doanh, tựa đầu lên vai hắn, khiêu khích nói: "Như Đại Vương đã thấy, ta đang tư thông với thừa tướng đó."

 

Tề Vương nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt lạnh lẽo: "Lạc Thư, đây không phải là huynh trưởng của nàng sao?"

 

"Đúng. Hắn là huynh trưởng của ta, nhưng là dưỡng huynh của ta. Ta từ nhỏ được gia đình họ Tả ở Sở quốc nhận nuôi, tuy không phải huynh đệ ruột thịt nhưng tình cảm còn sâu nặng hơn ruột thịt. Ngày đó chàng đến Tề quốc, ta muốn giữ chàng lại, nên đã giấu giếm thân phận của chàng, nói dối là huynh trưởng ruột." Lạc Thư kể rành mạch.

 

Tề Vương càng nghe càng giận dữ, khóe miệng run rẩy: "Người đâu…"

 

Giọng nói trong trẻo của Lạc Thư cũng vang lên: "Người đâu…"

 

Tề Vương nhìn người trước mặt, Lạc Thư đặt tay xuống bụng: "Đại Vương, ngài đoán xem, đứa trẻ trong bụng ta là của ai?"

 

Ánh mắt Tề Vương rơi xuống bụng nàng, gân xanh trên trán nổi lên, đang định tiến lên, Tả Doanh lấy thân mình chắn trước mặt hăn: "Khương Kỷ!"