Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 366



 

Bên tai Vệ Trăn toàn là hơi thở nóng ẩm của hắn, nàng choáng váng nói: "Thì cứ nghỉ ngơi sớm, chàng và ta không làm gì cả."

 

Giọng nói trầm thấp của Kỳ Yến như in lên môi nàng: "Vệ Trăn, chuyện này không phải một mình nàng có thể quyết định được đâu nhỉ?"

 

Bàn tay hắn dọc theo eo nàng vuốt lên, cố ý véo vào hõm eo mẫn cảm của nàng, Vệ Trăn mềm nhũn cả người, hai tay nắm chặt mép bàn phía sau. Kỳ Yến cụp mắt nhìn, thấy đầu ngón tay nàng đều nắm đến đỏ bừng, vậy mà nàng vẫn nghiêng mặt, vẻ mặt mím môi không chịu mở lời, hắn khẽ cười thành tiếng, lồng n.g.ự.c cũng rung động theo.

 

Hắn buông nàng ra nói: "A Trăn, hôm nay ta còn mang đến cho nàng một thứ."

 

Vệ Trăn hỏi: "Là vật gì?"

 

Kỳ Yến đứng dậy đi ra ngoài điện, từ tay thị vệ ngoài cửa nhận lấy một chú ch.ó nhỏ.

 

Mắt Vệ Trăn sáng rực: "Chàng lại mang nó về rồi!"

 

Vệ Trăn bước tới, hai tay vuốt ve trán chú ch.ó nhỏ, má lộ ra lúm đồng tiền. Kỳ Yến cười nói: "Trước đây ở Tấn Cung, ta đã tặng chú ch.ó nhỏ này cho nàng, nàng đã nuôi một thời gian dài, sau này nàng và ta rời đi, lần này ta đi thăm nó, nó được cung nhân nuôi dưỡng rất tốt, ta nghĩ chắc nàng sẽ rất nhớ nó, chúng ta thành thân, nó cũng nên ở đây chứng kiến, nên đã mang nó đến."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vệ Trăn xoa xoa đầu chú ch.ó nhỏ, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: "Sao chân lại dính bùn thế này?"

 

Kỳ Yến cúi đầu nhìn, nói: "Chắc là vừa nãy chạy đi chơi ở đâu đó."

 

Kỳ Yến nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thiếu nữ khi đùa với chú ch.ó nhỏ, đột nhiên nhấc chân trước của chú ch.ó nhỏ giẫm lên má Vệ Trăn, cô gái không kịp né tránh, trên má trắng nõn liền hiện rõ hai vết chân bùn.

 

Vệ Trăn kinh ngạc nhìn Kỳ Yến, tay sờ lên má, thấy đầy bùn, liền vội vàng đứng dậy đuổi theo hắn: "Kỳ Yến!"

 

Hắn buông chú ch.ó nhỏ xuống, Vệ Trăn chặn hắn ở mép giường, vóc dáng hắn cao hơn nàng rất nhiều, Vệ Trăn kiễng chân cũng không làm gì được hắn, cuối cùng kéo hắn cùng ngã xuống giường, Vệ Trăn mới tìm được cơ hội, trả lại số bùn trên tay mình.

 

Hai người thở hổn hển nằm cùng nhau. Nàng vốn đã mệt mỏi cả ngày, giờ càng không còn chút sức lực nào, giơ tay ôm lấy eo người bên cạnh, tựa đầu vào n.g.ự.c hắn.

 

Hôm nay người thân bạn bè của họ đều có mặt, ngay cả chú ch.ó nhỏ cũng ở bên họ, Vệ Trăn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

 

Kỳ Yến cũng ôm lấy nàng, không lâu sau dưới giường truyền đến tiếng ch.ó sủa, Kỳ Yến đứng dậy lau bốn chân cho chú ch.ó nhỏ, rồi đưa nó ra ngoài trước.

 

Đợi hắn quay lại, trên tay còn cầm một chiếc khăn ướt, hắn cúi người, lau đi vết bùn dính trên mặt Vệ Trăn, Vệ Trăn nhìn lông mày và ánh mắt hắn gần trong gang tấc, hắn nhìn vào mắt nàng, khóe môi khẽ cong.

 

Khi hắn sắp đứng dậy rời đi, Vệ Trăn kéo lấy thắt lưng của hắn, kéo hắn trở lại.

 

Cả người hắn đè lên người nàng, Vệ Trăn nhận lấy chiếc khăn trên tay hắn, cũng lau đi vết bùn nhỏ dính trên má hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong mắt Kỳ Yến hiện lên ý cười: "Vẫn còn rượu hợp cẩn chưa uống."

 

Hắn đứng dậy đi đến bên bàn, mang đến hai chén rượu, rồi ngồi xuống bên cạnh Vệ Trăn.

 

Vệ Trăn nhận lấy chén rượu, khi rượu vào cổ họng, nàng bị sặc nhíu mày: "Rượu này cay quá."

 

"Cay ư?" Kỳ Yến đột nhiên ghé sát lại.

 

Vệ Trăn ngẩng đầu lên, hắn giữ vai Vệ Trăn, cúi người hôn lên, Vệ Trăn ngửa đầu đón nhận nụ hôn của hắn.

 

Đợi hắn buông nàng ra, nói: "Đâu, rõ ràng là ngọt mà?"

 

Vệ Trăn đưa tay sờ lên môi, đúng lúc đối diện với ánh mắt lấp lánh của hắn, tim đập đột nhiên nhanh hơn, biết hắn đang nói môi nàng ngọt, nhất thời không phân biệt được là nhiệt độ trên môi nóng hơn hay tim nóng hơn.

 

Hắn đã nói sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng cho nàng, giờ đây hai trái tim họ thuộc về nhau, không còn gì có thể ngăn cản họ nữa.

 

Vệ Trăn nhẹ nhàng nói: "Kỳ Yến, chàng nói đã sớm động lòng với ta, rốt cuộc là khi nào?"

 

"Sao tự nhiên lại hỏi cái này, lâu lắm rồi."

 

"Lâu đến mức nào?"

 

Hắn cúi đầu, từ từ đặt nàng nằm xuống giường, đầu ngón tay khẽ vuốt một lọn tóc đẹp: "Vào ngày đó, khi đón nàng đi hòa thân, lúc đợi nàng cùng đệ đệ nàng ở ngoài cửa."

 

Gió xuân lay động, rèm trúc rung rinh, tiếng ngọc bội va chạm vang lên.

 

Thiếu nữ xách váy chạy ra khỏi nhà, Kỳ Yến quay đầu lại, giữa một màn mưa hoa bay lả tả, nhìn thấy bóng dáng thanh tú xinh đẹp đó.

 

Ánh xuân tàn phai, nữ lang lạnh lùng và xinh đẹp, luôn không thích nói cười.

 

Nhưng khi nhìn thấy hắn, khóe môi lại nở một nụ cười ngọt ngào.

 

Ánh mắt Kỳ Yến như bị đ.á.n.h trúng.

 

Trong lòng hắn có một cơn bão tố hình thành từ gió xuân, vì nàng mà rung động.

 

Từ đó về sau, bất kể xuân hay thu, hắn đều sẽ ngược dòng mà theo đuổi nàng.