Hai người nhìn nhau, Vệ Lăng bật cười: "Thì ra a tỷ quan tâm chuyện này."
Thiếu niên nói tiếp: "Trước đây bọn họ cứ lởn vởn trước mặt ta, ta đã thấy ghê tởm vô cùng, giờ xảy ra chuyện này, ông ta còn muốn ta giúp bọn họ, thật là mơ mộng hão huyền."
Môi Vệ Trăn khẽ cong lên. A đệ từ khi nắm quyền Vệ gia, đã có thể tự lập, cai quản không ai không phục, nhưng tính cách thì rõ ràng vẫn là một đứa trẻ lớn chưa tới.
"A tỷ,..." thiếu niên nghiêng đầu nhìn sang, gió thổi tung mái tóc, đôi mắt hắn đen láy, tuấn tú nhưng sắc sảo: "Đợi sau tiệc thọ của Thái hậu, tỷ sẽ phải gả vào cung, sau này chúng ta không thể ngày ngày gặp mặt như bây giờ nữa, a tỷ cứ yên tâm, ta sẽ để Vệ gia dưới tay ta đi một con đường mới, sau này ta cũng như Kỳ Yến, đi lập công, để a tỷ trong cung có tiếng nói và chỗ dựa."
Mẫu thân mất sớm, hai tỷ đệ họ chưa bao giờ có khoảng cách, nương tựa vào nhau mà lớn lên, tình cảm vô cùng sâu đậm.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn nghe những lời này, khóe mắt bỗng dâng lên một luồng ấm áp.
"Không cần đệ phải lập công gì cả, như thế này đã rất tốt rồi." Vệ Trăn nắm lấy cổ tay hắn: "A Lăng, thực ra ta có một chuyện cũng muốn nói với đệ."
Vệ Lăng nói: "Chuyện gì?"
Vệ Trăn nói đến nửa chừng lại dừng lại, lo lắng a đệ tính tình không kiềm chế được, lắc đầu không muốn nói, nhưng Vệ Lăng hiểu nàng đến mức nào chứ, dĩ nhiên biết nàng nhất định đang băn khoăn chuyện gì.
Dưới sự truy hỏi liên tục của Vệ Lăng, Vệ Trăn khẽ nói: "A Lăng, ta muốn hủy hôn với Thái tử."
Vệ Lăng im lặng một lát hỏi: "A tỷ muốn hủy thế nào?"
Vệ Trăn nói: "Đệ không hỏi ta tại sao muốn hủy sao?"
Thiếu niên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc và chắc chắn: "Nếu tỷ đã muốn hủy, nhất định là có lý do riêng của tỷ. Có phải Cảnh Hằng đã làm gì có lỗi với tỷ không?"
Trong lòng Vệ Trăn như có một dòng nước ấm chảy qua: "Đây chính là điều ta muốn nhờ đệ giúp. Đệ có người dưới tay, điều tra cũng tiện hơn. Đệ giúp ta theo dõi hắn, nếu hắn có tư tình với người phụ nữ đó hoặc có bằng chứng gì, thì hãy báo cho ta biết."
"Hắn lại dám đối xử với tỷ như vậy sao?"
Vệ Trăn nhẹ giọng nói: "Đệ cứ bình tĩnh, đừng đ.á.n.h rắn động cỏ."
Vệ Lăng nghiêng đầu nhìn sang một bên, cằm căng ra, quay mặt lại, ánh mắt kiên định: "Được, a tỷ cứ yên tâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Trăn khẽ thở phào nhẹ nhõm: "À đúng rồi, còn một chuyện nữa, Kỳ Yến bên đó cũng nhờ đệ giúp ta theo dõi, nếu có gì bất thường, lập tức báo cho ta biết."
Nếu yêu cầu trước vẫn còn hợp lý, thì yêu cầu này lại khiến Vệ Lăng có chút khó hiểu.
"Tại sao a tỷ lại muốn biết những hành động bất thường của Kỳ Yến?"
Vệ Trăn đâu thể giải thích nhiều với hắn: "Bảo đệ theo dõi thì cứ theo dõi đi, ta có lý do riêng của mình."
Sự nghi ngờ trong mắt Vệ Lăng không hề giảm bớt.
Vệ Trăn không thèm để ý đến hắn nữa, cưỡi ngựa phi ra khỏi rừng.
Đồng hoang gió lay lá động, gió thổi bay một góc váy của thiếu nữ, vạt váy tung bay trong gió.
Lúc này, trên đài cao, Sở Vương hậu đang cùng sứ thần Tấn quốc nói chuyện. Từ đây nhìn xuống, có thể nhìn toàn cảnh bãi cỏ.
Tiếng nói của Tấn sứ đột nhiên dừng lại, Vương hậu thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy trên bãi cỏ, mỹ nhân cưỡi ngựa ra khỏi rừng, váy đỏ ngựa trắng, áo quần bay phấp phới, phía sau là ráng chiều vàng rực làm nền, ánh vàng lan tỏa khắp người nàng, nàng như một đóa hải đường rực rỡ.
Trong ánh sáng dần tối, Tấn sứ nhìn bóng dáng đó cho đến khi không còn thấy nữa: "Dám hỏi Vương hậu Điện hạ, người vừa cưỡi ngựa đi khỏi đó, là Công chúa thứ mấy của Đại Vương?"
Vương hậu nói: "Không phải Công chúa, thực ra là Thái tử phi, một tháng sau sẽ gả vào cung."
"Nhìn khí độ của nàng cứ ngỡ là Công chúa… thật đáng tiếc." Tấn sứ lẩm bẩm nói.
Sở Vương hậu: "Sứ giả vừa nói gì vậy?"
Tấn sứ tỉnh thần cười nói: "Vừa rồi thần cùng Vương hậu nói chuyện, người được chọn để hòa thân, Vương hậu đã quyết định chưa?"
Sở Vương hậu vẻ mặt khó xử: "Tấn Sở hai nước trăm năm qua ngừng chiến kết minh, bang giao hữu hảo, và từ khi Thái hậu gả đến Sở quốc, cuộc hôn nhân liên minh trước đó cũng đã qua hơn bốn mươi năm. Đại Vương và bản hậu đương nhiên mong muốn kết nối tình hữu nghị giữa hai nước. Chỉ là về người được chọn để hòa thân, xin sứ giả cho bản hậu cùng Đại Vương suy nghĩ thêm."
Tấn sứ lắc đầu: "Không phải hạ thần cố ý thúc giục, thực sự là gấp gáp, đợi sau tiệc thọ của Thái hậu, chúng thần sẽ lên đường trở về Tấn quốc, khi đó, Đại Vương của chúng thần hy vọng Công chúa sẽ cùng chúng thần trở về."
Vương hậu cười nói: "Đương nhiên."