Vệ Dao đảo mắt nhìn hai người một lượt, rồi dừng lại cười nói: "A tỷ, hóa ra tỷ và Kỳ Thiếu tướng quân ở đây à?"
Vệ Trăn nghiêng người tránh khỏi Kỳ Yến một bước, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Dao lắc đầu, mỉm cười duyên dáng: "Không có gì. Là ta làm phiền a tỷ và Thiếu tướng quân bàn chuyện rồi. Nhắc đến lần trước, ta cũng thấy Thiếu tướng quân tiễn a tỷ về, xem ra quả nhiên đúng như lời đồn, quan hệ giữa a tỷ và Thiếu tướng quân rất tốt."
Ánh mắt nhìn về hai người họ, vô tình hay hữu ý đều pha chút ám muội.
Cái gọi là "quan hệ rất tốt" theo lời đồn, chẳng qua là từ sau khi Vệ Trăn không về nhà một đêm, hôm sau lại cùng Kỳ Yến từ trong rừng đi ra, tin đồn về hai người ngày càng lan rộng.
Vệ Trăn bình tĩnh nghe xong, đang định mở lời, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên trước: "Không phiền Vệ Nhị tiểu thư bận tâm."
Thiếu niên từ phía sau đi tới, tay buông thõng bên thanh kiếm đeo ở hông, vẻ mặt thờ ơ: "Vệ Chương bị điều đi Ngô Việt, mấy ngày nữa sẽ lên đường, hôm đó Vệ Nhị tiểu thư có muốn đi tiễn huynh trưởng không?"
Đây là lời nhắc nhở nàng hãy lo chuyện của mình.
Trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên phủ một lớp sương lạnh, khí chất quanh thân lạnh lùng xa cách, đôi mắt sâu thẳm ném cái nhìn nhàn nhạt, lướt qua ánh mắt của nàng, sự sắc bén không hề che giấu, hàn quang lộ rõ, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Vệ Dao nín thở, rõ ràng chỉ một khắc trước, hắn còn đối xử với a tỷ của nàng rất ôn hòa, giờ đây khuôn mặt đã lạnh như băng.
Rõ ràng, những lời Vệ Dao vừa nói đã khiến hắn không vui. Và hắn cũng không phải là người dễ đối phó.
Thiếu niên lướt qua bên cạnh Vệ Dao. Nàng cúi người tiễn biệt, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Khóe mắt nàng thoáng thấy một góc váy, nàng quay người nhìn Vệ Trăn: "A tỷ."
Cây hoa lay động, hoa lê rơi như tuyết trắng, vương trên vai hai người.
Hương thơm thoang thoảng khắp nơi, hương thơm thanh khiết trên người Vệ Dao, hòa quyện với hương hoa nồng nàn xung quanh, theo làn gió nhẹ nhàng bay đến chóp mũi Vệ Trăn.
Mùi hương nhẹ nhàng, u mị này, giống hệt mùi hương vương vấn trên ống tay áo Thái tử ngày hôm qua.
Vệ Trăn vốn nghĩ rằng khi biết sự thật sẽ ít nhiều có chút tức giận, nhưng đến khoảnh khắc này, trong lòng nàng lại chẳng có mấy gợn sóng.
Thái tử và Vệ Dao vốn là biểu huynh muội, tình cảm nhiều năm hai bên đều yêu mến nhau, cũng là lẽ thường tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là… tại sao lại phải giấu nàng như vậy?
Đôi mắt đen láy của Vệ Trăn nhìn thẳng vào người trước mặt, cảm thấy thật hoang đường, phía sau có tiếng gọi vang lên: "A tỷ."
Vệ Lăng từ bên ngoài đi vào, không thèm nhìn Vệ Dao một cái, chỉ nói với Vệ Trăn: "A tỷ không phải nói là đến tìm ta sao, có chuyện gì vậy?"
Vệ Trăn hoàn hồn cười nói: "Thật sự là đến tìm đệ, ta đến ly cung đã lâu như vậy, vẫn chưa đi săn ở trường săn, hôm nay có rảnh đi cùng ta không?"
"Có chứ, đương nhiên là có."
Hai người sánh bước đi ra ngoài. Vệ Dao gật đầu với hai người, nhìn bóng dáng họ rời đi, ánh mắt nàng dần tối lại.
Buổi chiều Vệ Trăn và Vệ Lăng cưỡi ngựa vào rừng. Nàng nói là đi săn, thực ra cũng là để giải tỏa tâm trạng.
Trong lòng nàng có muôn vàn suy nghĩ, một ý nghĩ luôn vương vấn mãi không dứt, kiếp trước kết cục cuối cùng của nàng là gì?
Nàng có thật sự gả cho Cảnh Hằng không? Nếu thật sự gả, trở thành Thái tử phi, vậy Thái tử và Vệ Dao thì sao? Vẫn là lén lút qua lại với nhau, hay là không lâu sau Thái tử sẽ đón giai nhân vào cung…
Vệ Trăn thở dài một hơi, hai chân kẹp vào bụng ngựa, cưỡi ngựa phi nhanh về phía trước, không còn vướng bận chuyện này nữa.
Khi ở phía nam, mỗi khi lòng bị chuyện phiền muộn vây hãm, nàng lại cùng a đệ đi ra đồng cỏ cưỡi ngựa.
Gió thổi lồng lộng, tiếng gió vun vút bên tai, luôn có thể xua tan mọi phiền muộn trong lòng.
"Vút vút!" Mấy mũi tên dài b.ắ.n ra, đều cắm vào thân thỏ săn. Hôm nay Vệ Trăn rất may mắn, tên nào b.ắ.n ra cũng trúng, ngược lại là Vệ Lăng đi theo bên cạnh, có vẻ lơ đãng, mấy mũi tên b.ắ.n ra đều trượt mục tiêu, cắm vào bụi cây.
Vệ Trăn thấy hắn dừng lại bên một gốc cây, vẻ mặt khá khó chịu, bèn tiến lên hỏi: "Gặp chuyện gì rồi?"
Vệ Lăng nói: "Lão già đó sáng nay đến tìm ta, bảo ta cầu kiến Sở Vương, xin tha tội cho con trai bảo bối của ông ta."
Vệ Trăn giật mình, nhận ra câu "lão già đó" là đang mắng phụ thân của họ, bèn nói: "Đệ nhỏ tiếng một chút."
Vệ Lăng không vui lộ rõ trên mặt: "Sao vậy a tỷ, sao tỷ còn bảo vệ ông ta?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn cưỡi ngựa đến gần: "Ý ta là, đệ nhỏ tiếng một chút, mắng thì mắng, đừng để người xung quanh nghe thấy."