Hắn biết nàng trong cảnh ngộ này, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng. Hắn luôn nhớ ơn nàng, nhớ nàng đã tin tưởng hắn vô điều kiện, tin rằng hắn sẽ không làm chuyện phản nghịch.
Vì vậy hắn cầu xin nàng, hãy kiên trì một chút nữa. Hắn sẽ đưa Tả Doanh đến, chữa khỏi mắt và thân thể nàng, sau đó nàng có thể toại nguyện, đi ngắm nhìn thiên hạ mà nàng muốn.
Nàng cười nói, tin hắn.
Đêm đó, nàng tựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi, hắn ngồi bên cạnh nàng, tay nhẹ nhàng nâng lên, từ từ ôm lấy nàng, để nàng tựa vào người mình.
Đèn cung điện bên ngoài lay động, vô số bướm đêm lao vào lửa, mỗi cánh bướm xám trắng đều viết tên hắn.
Hắn tự nhận hành động táo bạo nhất trong nửa đời đầu của mình, là trong bữa tiệc đêm trước cuộc đàm phán hòa bình giữa Tấn quốc và Sở quốc.Bốn phía rượu chén cụng nhau, ly trao liên tục, vị Sở vương trẻ tuổi cùng hoàng hậu xinh đẹp đều có mặt, mọi người cười nói vui vẻ. Hắn nhìn nàng đứng bên cạnh Sở vương, bỗng đứng dậy đi ra ngoài, khi lướt qua nàng, trong khoảnh khắc ấy, lại khẽ nắm lấy tay nàng một cái.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi, hai đầu ngón tay chạm vào nhau, mang theo nhiệt độ riêng, như sợi tơ từ từ quấn lấy nhau.
Nàng rõ ràng khựng lại, quay đầu nhìn hắn.
Hắn đã buông ngón tay, bước chân không hề dừng lại mà đi ra ngoài, khiến nàng đột nhiên ngẩn ngơ đứng tại chỗ, xung quanh chỉ còn lại một làn hương thanh khiết.
Kỳ Yến đã ở lại ly cung ba tháng với nàng, vào cuối xuân phải rời đi một chuyến, nói sẽ sớm quay lại tìm nàng.
Nàng nói là tin hắn, nhưng không lâu sau, tin nàng đột ngột qua đời tại biệt cung đã đến tai hắn.
Trời đất cuối cùng cũng không thương xót hắn, một lần nữa cướp đi người hắn yêu thương. Nỗi đau khổ và buồn bã vô tận ập đến, nước mắt hắn làm nhoè cả bức thư.
Không lâu sau đó, Ngụy quốc cũng gửi đến tin Ngụy Vương băng hà.
Hắn bình tâm lại, xé nát hiệp ước hòa bình với Sở quốc, lần này đích thân dẫn quân nam hạ, thẳng tiến vào kinh đô Sở quốc, dẫn kỵ binh san phẳng cửa thành Sở quốc.
Vệ Lăng áp giải Sở Vương đến trước mặt hắn, hắn nhìn Sở Vương, điều hối hận nhất trong đời này, chính là đã đưa nàng trở về Sở quốc.
Tất cả chỉ hận gặp nàng quá muộn, hận số phận trêu ngươi, hận tạo hóa vô thường.
Hắn quay người lại, nhìn chằm chằm vào bài vị của nàng rất lâu, nhắm mắt lại, yết hầu trượt lên xuống, chỉ khẽ nói một tiếng: "Xin lỗi."
Cả căn phòng nến lung linh, hắn một tay chống bàn, cảm thấy mệt mỏi chưa từng có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn cắt đầu Sở Vương, đóng lên tường thành để thị chúng, sau đó sáp nhập Tề quốc vào bản đồ, thu phục nhiều tiểu quốc xung quanh, từ đó thống nhất tất cả các quốc gia trừ Ngụy quốc.
Trên con đường này, hắn đã mất quá nhiều thứ. Ngày báo thù lớn được thực hiện, nhưng lại không cảm thấy bao nhiêu niềm vui.
Thiên hạ đều thần phục hắn, hắn nắm giữ quyền lực tối cao, nhưng cũng định sẵn một cuộc đời cô độc.
Tấn Vương trẻ tuổi đăng cơ, trong triều ngoài nội đều bàn tán về việc chọn Tấn Vương hậu, nhưng hắn vẫn không thể quên nàng.
Ba tháng ở Giang Lăng ly cung, đủ để hắn dùng cả phần đời còn lại để hồi tưởng.
Thế là hắn ban ra một chiếu chỉ, kiên quyết muốn cưới nàng làm hậu, khiến thiên hạ chấn động.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Hắn cử hành một hôn lễ long trọng trong Tấn cung, ôm bài vị của nàng bước vào điện vương. Khi cửa điện khép lại, ánh sáng ngoài điện dần mờ đi, cả cuộc đời hắn cũng như lớp bụi phủ xuống, định sẵn là mờ tối, không còn ánh sáng, cô độc và hiu quạnh.
Cho đến khi…
Vệ Lăng đưa bức thư nàng để lại trước khi qua đời đến trước mặt hắn.
Trong thư nàng nói với Vệ Lăng: "Vận số Sở quốc đã tận, thiên hạ đều về tay Tấn thất, hãy đi phò tá Tấn Vương, Tấn Vương có thể là chủ của thiên hạ."
Còn nàng, nếu có kiếp sau, nàng muốn được tự do tự tại như khi còn trẻ, đi ngắm nhìn thiên hạ.
Hắn vuốt ve bức thư, những lời nói của nàng trong quá khứ vang lên bên tai: "Tấn Lam, trời đất rộng lớn, sao lại không có chỗ dung thân cho ngươi?
"Ngươi hãy đi khắp thiên hạ mà xem, đi gặp những người ngươi muốn gặp, đi ngắm nhìn núi sông, làm những điều ngươi muốn làm, lấp đầy trái tim, con người sẽ không cô độc suốt đời."
Hắn lật xem một cuốn du ký mà nàng đã trân quý từ thuở nhỏ, nhìn những ghi chú nàng để lại bên cạnh, nói rằng sau này có cơ hội sẽ đi đến những nơi đó.
Cách nhau mấy năm, những nét chữ mờ nhạt mang theo tình cảm, truyền đến tận trái tim hắn.
Thế là vào một buổi sáng, hắn để lại một chiếu thư truyền ngôi, lặng lẽ rời khỏi Tấn cung.
Lão Tấn Vương đã giao giang sơn Tấn quốc cho hắn, hắn trả lại cho lão Tấn Vương một thiên hạ thống nhất, hắn đã hoàn thành lời hứa của mình.