Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 377



 

Cuộc đời này bị số phận cuốn đi, cuối cùng hắn cũng có thể trở lại là chính mình, trở về như trước.

 

Hắn đến Sở địa, đến nơi nàng lớn lên khi còn nhỏ, nhìn thấy những cảnh đẹp trong du ký nàng viết, mây mù cuồn cuộn ở Sở địa, biển mây vô bờ vô tận hùng vĩ.

 

Cách biệt thời gian, ông và nàng giao thoa tâm hồn trong một cuốn du ký.

 

Sau đó, hắn dùng cả đời, đi khắp núi sông thiên hạ, chứng thực lời nàng nói.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Gửi gắm tình cảm vào núi sông, thiên hạ này chính là nơi dung thân của hắn.

 

Trời đất bao la, dường như mọi thứ đều có thể siêu thoát, hắn sẽ không cảm thấy cô độc.

 

Cuốn du ký nàng đã trân quý ngày xưa, đã ở bên hắn mấy chục năm. Khi hắn chống gậy tre đi dép cỏ, lắng nghe tiếng mưa rơi xuyên rừng; khi hắn cưỡi ngựa xuyên qua sa mạc haong dã, ngắm đại bàng tung cánh bay lượn trên bầu trời...

 

Vượt biển leo núi, qua ngàn trùng non.

 

Trong chuyến đi này, hắn đã nhìn thấy vô số khuôn mặt của những người nghèo khổ, hắn tích đức hành thiện trên đường đi, cầu mong trời cao thương xót, kiếp sau có thể để người yêu của hắn được thuận lợi suốt đời, toại nguyện.

 

Vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn trở về ly cung Giang Lăng, để hoàn thành phần cuối cùng trong cuốn du ký của mình.

 

Trong ký ức tuổi trẻ của hắn, ly cung Giang Lăng vào mùa xuân luôn ngập tràn ánh nắng rực rỡ, nhưng khi về già trở lại cố hương, hắn mới nhận ra, ly cung Giang Lăng rõ ràng ẩm ướt, mưa nhiều, thường chìm trong màn sương mờ ảo.

 

Thì ra mọi sự khác biệt, chỉ vì nàng. Nàng trong ký ức của hắn, thích lên núi vào ngày nắng, thích ngắm thung lũng hoa tắm mình trong ánh xuân, nói rằng yêu nhất cảnh xuân dịu dàng của hành cung... Vì vậy hắn cũng sinh ra ảo giác, cho rằng hành cung luôn tươi sáng.

 

Hắn khẽ cười một tiếng, cuộc đời này vì nàng, hắn không còn mơ hồ, không còn sống như một xác c.h.ế.t.

 

Mấy chục năm sau, cũng vào một ngày xuân mờ ảo, hắn mỉm cười nhắm mắt.

 

Bên cạnh hắn, đặt một cuộn trúc giản đã mở ra, gió thổi qua những nét chữ thanh thoát, bay bổng trên đó.

 

Khói xanh lượn lờ bay lên từ lư hương, theo gió bay đi, càng lúc càng xa.

 

Cung nhân bước vào tẩm cung vào buổi chiều, phát hiện ra hắn. Vị thiên hạ chi chủ từng càn quét khắp các quốc gia, đã ra đi một cách thanh thản vào một buổi chiều xuân yên bình như thế.

 

Phù sinh bất quá một giấc mộng lớn. Giữa tiếng mưa rơi không ngớt, Kỳ Yến dần tỉnh lại.

 

Ánh mặt trời chói chang từ bên ngoài hang động chiếu vào, hắn mở mắt, nhìn thấy nàng lúc trẻ đang đứng bên ngoài hang động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thiếu nữ quay đầu lại trong ánh sáng, trong mắt bừng sáng linh quang: "Chàng tỉnh rồi à?"

 

Kỳ Yến nhìn nàng chằm chằm, vạn ngàn cảm xúc dâng trào trong lòng, nàng ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt chàng: "Làm sao vậy?"

 

Cuối cùng hắn cũng hoàn hồn, nhận ra đây không phải là trong mơ, lẩm bẩm: "Ta đã có một giấc mơ."

 

"Mơ gì vậy?" Nàng cười dịu dàng.

 

"Mơ thấy..." lời hắn khó khăn, rất lâu sau mới nói ra: "...cuộc đời ta trong mơ không hề thuận lợi như vậy, ta và nàng đã bỏ lỡ nhau, âm dương cách biệt giữa loạn thế."

 

Nụ cười của nàng đông cứng lại: "Sau đó thì sao?"

 

Khóe mắt hắn hơi đỏ: "Ta đã cưới bài vị của nàng, cứ nghĩ cả đời sẽ sống mơ mơ màng màng như vậy, nhưng nghĩ đến nàng từng nói với ta, nên đi khắp thiên hạ mà xem, gửi gắm vào sơn thủy hữu tình, sau đó ta đã vân du bốn phương, trên đường cứu giúp không ít bách tính, cầu trời khấn đất, cầu cho trời đất tác thành, để kiếp sau được gặp lại nàng."

 

Trong mắt nàng lập tức dâng lên sương nước, gượng cười: "Chỉ là một giấc mơ thôi, không cần lo lắng nhiều, đều là giả cả."

 

Nàng không muốn hắn nhận ra đây là kiếp trước. Đã là chuyện cũ, thì cứ để nó qua đi. Và khi nghe hắn kiếp trước cuối cùng cũng buông bỏ tất cả, nàng cũng an lòng.

 

Nàng lao vào vòng tay hắn, hắn cũng ôm chặt lấy nàng.

 

"Kỳ Yến, kiếp này sẽ không ai có thể chia cắt chúng ta nữa."

 

Hắn đáp lại nàng bằng lực đạo gia tăng trên cánh tay.

 

Nàng kéo hắn đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy ý cười: "Đi thôi, chúng ta đã ở trên núi cả một đêm rồi."

 

Kỳ Yến bỗng nói: "Đợi vài ngày nữa rời khỏi Giang Lăng ly cung, chúng ta đi về phía nam, không cần vội trở về, những nơi nàng từng nói muốn đi với ta, chúng ta cùng nhau đi xem."

 

Vệ Trăn sững sờ: "Vậy triều đình thì sao?"

 

Kỳ Yến nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên: "Giao cho Tả Doanh, giao cho Cơ Ốc. Họ đã là thần tử, thì phải chia sẻ nỗi lo cho chúng ta chứ, không phải sao?"

 

Vệ Trăn mỉm cười: "Được."

 

Mưa tạnh, ánh nắng rực rỡ xuyên qua kẽ lá từng tia từng tia rơi xuống, chiếu rọi lên đôi phu thê trẻ đang thì thầm.