Trong đêm ẩm ướt, giữa không khí ái muội đang dâng trào, tiếng nói của nàng như những gợn sóng lan tỏa từng vòng, từng vòng.
"Vậy Kỳ lang, cũng chỉ có thể là của ta."
Sau này sẽ có một ngoại truyện song song theo tuyến này ~
Nguỵ Công chúa Quốc X Ngoại tôn Tấn Vương, Kỳ Thiếu tướng quân làm thế nào để có được Nguỵ Công chúa.
Hai người ở Tây Khương mấy ngày, cũng đến lúc phải rời đi. Ngày lên đường, Tây Khương Vương đích thân cưỡi ngựa ra tận ngoài thành tiễn biệt, tặng mấy rương đá quý và đặc sản Tây Vực, nói rằng vài ngày nữa sẽ đến Tấn quốc bái kiến.
Mấy ngày qua lại, Vệ Trăn có ấn tượng rất tốt về Tây Khương, nàng mỉm cười nói một tiếng "Được".
Trên đường về kinh, hai người vừa đi vừa nghỉ, ngắm nhìn núi sông Tây Vực, chiêm ngưỡng nhiều điều mới lạ. Chuyến đi này không phải là một chuyến tuần thú Tây Vực, mà đúng hơn là một chuyến đi ngọt ngào, không bị quấy rầy bởi chính sự, không bị ràng buộc bởi những quy tắc cung đình phức tạp, thật sự vô cùng thoải mái.
Trời cao trong xanh, gió mát nắng đẹp, sắc xuân tràn ngập khắp điện.
Ngày hôm đó, từ phía đông gửi đến công văn quân vụ cần Kỳ Yến xem xét. Kỳ Yến bàn bạc xong việc, từ điện nghị sự trở về, trời đã gần trưa.
Hắn bước vào tẩm điện, đại điện trống trải, tĩnh lặng không một tiếng động, ngoài những cung nhân đang quét dọn, không thấy bóng dáng mỹ lệ kia.
Kỳ Yến đi vào nội điện, vừa lúc gặp thị nữ của Vệ Trăn, liền hỏi: "Công chúa các ngươi đi đâu rồi?"
"Bẩm quân thượng, hôm nay có các phu nhân quý tộc ngoài cung vào bái kiến Công chúa, Công chúa đã cùng họ đến trì uyển thưởng hoa rồi ạ."
Ngay cả trong Tấn cung, những cung nữ kia vẫn gọi Vệ Trăn là Công chúa.
So với danh xưng "Tấn Vương hậu", Vệ Trăn thích danh xưng "Ngụy Công chúa" hơn, nên Kỳ Yến đã đặc biệt dặn dò cung nhân bên cạnh, sau này khi riêng tư thì cứ gọi nàng là Công chúa là được.
Thị nữ cung kính hỏi: "Quân thượng có việc muốn gặp Công chúa sao? Nô tì đi tìm Công chúa, chuyển lời giúp quân thượng."
"Không cần." Kỳ Yến ngắt lời, uống một ngụm trà, rồi lại đứng dậy nói: "Ta tự đi gặp nàng là được."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Dù sao thì hắn cũng đã xử lý xong chính sự hôm nay, lúc này cũng rảnh rỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên trì uyển, hương thơm phảng phất quanh tà áo, bóng tóc khẽ lay, cảnh sắc rực rỡ muôn màu. Các tiểu thư quý tộc trong tay đều cầm diều giấy.
Bầu trời trong vắt, tựa như sứ thượng hạng ấm áp mịn màng, ánh sáng xuyên qua tầng mây rải xuống, tươi sáng mà dịu dàng.
Vệ Trăn ngẩng đầu lên, nhìn con diều bay càng lúc càng cao, chiếc đuôi của con diều đen ấy kéo dài lê thê, bay lởn vởn trên bầu trời theo gió.
Một cung nhân bên cạnh cười chỉ tay về phía con diều, đột nhiên một cơn gió ập đến, con diều thoát khỏi sự ràng buộc của dây, chao đảo rơi xuống.
Con diều rơi xuống cuối bãi cỏ, Vệ Trăn vừa định sai người đi nhặt, thì một bóng người đã nhanh chân hơn, nhặt lấy con diều đó.
Vì ở xa, nàng không nhìn rõ mặt người đến, chỉ thấy dáng người cực kỳ cao ráo. Đợi người đó đến gần, mọi người liền tự động lùi sang một bên, nhường một lối đi.
"Thần phụ bái kiến Tấn Vương."
Kỳ Yến giơ tay ra hiệu mọi người đứng dậy, bảo các quý nữ không cần câu nệ vì hắn đến, cứ tiếp tục thả diều là được.
Xung quanh tiếng chim hót líu lo, Kỳ Yến đi về phía Vệ Trăn, đưa con diều vào tay nàng.
Vệ Trăn khẽ cười: "Sao chàng lại đến đây, không phải đang bàn chính sự với Tả Doanh sao?"
Kỳ Yến khẽ thở dài, nói nhỏ: "Chính sự đã bàn xong rồi, ta một mình rất buồn chán, trong đầu cứ nghĩ đến nàng, không biết nàng đang làm gì, không phân tâm làm chuyện khác được, nên đành đến tìm nàng thôi."
Trong mắt hắn chứa ý cười, Vệ Trăn nhận lấy con diều, cúi đầu kiểm tra chỗ dây bị đứt, khóe môi cong lên: "Mới không gặp một lát mà đã nhớ ta như vậy sao?"
"Đương nhiên." Hắn dường như không hề suy nghĩ, lập tức trả lời: "Nếu ta không đến tìm nàng, thì phải đối mặt với các đại thần trên triều, còn những chính sự chưa giải quyết xong, ta không có việc gì sao phải tự tìm khổ sở cho mình?"
Vệ Trăn bật cười. Hắn vốn là người phóng khoáng tự do, lúc đầu lên ngôi cũng là vì Cơ Ốc thoái vị nên bất đắc dĩ phải nhận nhiệm vụ, việc xử lý chính sự thực sự là làm khó hắn. Cho nên hắn chỉ quản lý việc quân sự, các chính sự khác trong triều đều do Vệ Trăn và Tả Doanh xử lý.
Nàng đưa tay móc lấy ngón tay hắn, kéo hắn lại gần mình: "Giúp ta xem con diều này, dây bị đứt rồi, làm sao để buộc lại cho chắc đây?"
Kỳ Yến nhướng mày nhìn nàng một cái, cúi đầu kiểm tra con diều, hỏi: "Có dây diều mới không?"
Cung nhân từ khay bên cạnh lấy ra dây diều, Kỳ Yến nhận lấy, cùng nàng đến một bên buộc lại diều.