Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 387



 

Một lát sau, hắn buộc lại dây diều, thái giám nhận lấy diều chạy về phía trước, vừa buông tay, con én bị gió thổi, lại bay lên.

 

Trong mắt Vệ Trăn phản chiếu bóng diều, nàng cười quay đầu nhìn người bên cạnh.

 

Trong tầm mắt mọi người lại xuất hiện con diều én đen, chỉ thấy Tấn Vương cầm dây diều, Vương hậu ôm cánh tay ngài, cùng nhau ngắm nhìn con diều trên trời, hai người dáng vẻ thân mật, không màng đến những lời bàn tán xung quanh.

 

Tấn Vương và Ngụy Công chúa thực sự rất ân ái, cũng không hề tránh né người ngoài, các quý nữ trong lòng thầm nghĩ miên man.

 

Thời gian đầu Kỳ Yến lên ngôi, trong kinh không thiếu những gia tộc có ý đồ, muốn khuyên Tấn Vương nạp thêm phi tần, hoặc đưa con gái đến tuổi của mình vào cung, dù sao thì từ xưa đến nay, vị vua nào mà hậu cung không giai lệ ba ngàn?

 

Chỉ là, thân phận của Ngụy Công chúa không hề tầm thường, nàng có lãnh địa và quân đội riêng, lại còn nắm giữ Sở địa và Ngụy địa, họ không dám ra mặt, công khai đối đầu.

 

Không chỉ vậy, việc tuyển thêm mỹ nhân vào hậu cung còn cần sự chấp thuận của Tấn Vương, nếu Tấn Vương có ý định, tự nhiên sẽ tuyển chọn mỹ nhân khắp thiên hạ, nhưng mọi người chờ đợi đã lâu, hậu cung cũng không có động tĩnh gì khác.

 

Vậy thì chỉ có một lý do, Tấn Vương không có ý định nạp phi.

 

Thêm vào đó, ai mà không biết, Tấn Vương và Ngụy Công chúa là phu thê hoạn nạn, khi lưu lạc bên ngoài, cùng nhau trải qua những ngày tháng khó khăn.

 

Vậy thì gia tộc nào mà dám dâng mỹ nhân vào lúc này, không phải là cố tình khoe khoang, muốn đối đầu với Ngụy Công chúa và Tấn Vương, muốn làm kẻ ác sao?

 

Cho nên dù hai người đã đại hôn được một năm, trong triều cũng không ai dám nhắc đến chuyện hậu cung.

 

Từ quý tộc công thất đến dân gian, vẫn còn say sưa kể chuyện cũ của Tấn Vương và Công chúa.

 

Hôm nay hai người cùng thả diều, đều mặc y phục tươi đẹp lộng lẫy, trẻ trung và xinh đẹp, đứng cùng nhau đặc biệt bắt mắt.

 

Kỳ Yến vươn tay ôm lấy eo nàng, Vệ Trăn cảm nhận được ánh mắt như có như không từ đám đông, nói: "Nhiều người thế này, đừng có ôm ấp."

 

Kỳ Yến khẽ cười, nhưng không hề buông nàng ra: "Vậy nàng tự thả nhé?"

 

Vệ Trăn im lặng, nhìn con diều bay càng lúc càng cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Gần đến trưa, ánh nắng có chút chói chang, cũng không thích hợp để tiếp tục nữa, Kỳ Yến thu diều lại, ra lệnh cho cung nhân cất giữ cẩn thận, nắm lấy tay người bên cạnh, nói: "Đi thôi."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vệ Trăn nói: "Các quý phu nhân kia còn đang đợi thiếp quay về đó."

 

Kỳ Yến nhìn nàng, Vệ Trăn khẽ mím môi, gần đây hai người về cung, thời gian ở riêng ít hơn trước rất nhiều, nàng thực ra cũng không muốn vì những cuộc xã giao đó mà lạnh nhạt với hắn, nàng mỉm cười: "Vậy chàng đợi ta một chút, ta đi nói với họ một tiếng, bảo cung nhân sắp xếp bữa trưa và cung điện cho họ nghỉ trưa."

 

Kỳ Yến gật đầu, Vệ Trăn dặn dò cung nhân vài câu rồi quay lại, khoác tay hắn, nói: "Chàng muốn đưa ta đi đâu?"

 

Kỳ Yến chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nói: "Cứ đi cùng ta là được."

 

Vệ Trăn không biết hắn đang giấu diếm điều gì, bị hắn kéo rời khỏi bãi cỏ, rất nhanh đã đến một hồ nước khác. Mặt hồ rộng lớn, ẩn trong bụi hoa là một chiếc thuyền nhỏ không mấy nổi bật.

 

Kỳ Yến đã lên thuyền trước, vươn tay về phía Vệ Trăn: "Lên đi."

 

Vệ Trăn đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, được hắn khẽ kéo một cái liền lên thuyền.

 

Thuyền khẽ lắc lư, bắt đầu đi về phía trước, Vệ Trăn nhìn người đang chèo thuyền ngồi đối diện, nói: "Sao hôm nay chàng lại đưa ta đến đây?"

 

Chiếc thuyền nhỏ từ hồ rộng lớn dần dần đi vào một con sông nhỏ hẹp, xung quanh trồng đầy liễu xanh hoa đỏ, bóng cây cao lớn che khuất bóng dáng của hai người.

 

Nàng nhìn quanh, Kỳ Yến cười nói: "Năm ngoái chúng ta cùng về nhà nàng ở Sở địa, khi nàng rời đi có vẻ quyến luyến, nói sau này không biết bao giờ mới có thể quay lại, ta liền nghĩ hay là dựa theo bố cục nhà nàng ở Sở địa mà bài trí Tấn cung, nơi này có giống trì uyển ở nhà nàng trước đây không?"

 

Vệ Trăn quay người lại, đôi mắt sáng rỡ, không chỉ giống, mà còn giống y hệt.

 

Xung quanh hương sen thoang thoảng, gió nhẹ lay động, một màu xanh nhạt hồng đậm, giống hệt cảnh tượng khi nàng còn thiếu nữ ngồi trên chiếc thuyền nhỏ ngủ gật xung quanh.

 

Hồi đó nàng thường thích trốn mọi người vào buổi chiều, một mình chạy lên thuyền nằm ngủ gật, gió nhẹ trên mặt nước thổi qua, không gì thoải mái và mát mẻ bằng.

 

Nàng và Kỳ Yến trở về Sở địa, vô tình nhắc đến chuyện cũ, nhưng không ngờ hắn lại nhớ, còn bỏ ra nhiều công sức như vậy, phục dựng lại ngôi nhà của nàng ở Sở địa ngay trong Tấn cung.