Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 394



 

Tề Vương triệu kiến nàng, sao nàng có thể không đi? Nhưng khoảnh khắc đó nàng như thể đứng hình, trơ mắt nhìn hắn đi dặn dò cung nữ thân cận.

 

Đám cung nhân đến đón nàng bị hắn lấy lý do Lạc phu nhân thân thể không khỏe mà cho lui đi. Trong đại điện rộng lớn chỉ còn lại nàng và hắn.

 

Hắn ngồi trong bóng tối, một nửa khuôn mặt ẩn mình trong bóng râm, giọng nói dịu dàng, nhưng từng chút một tra hỏi nàng, Tề Vương đã đối xử với nàng như thế nào.

 

Nàng kể lại sự thật. Sau khi nghe nàng nói, hắn chỉ nói một câu: "Ca ca biết rồi."

 

Dù giọng nói rất nhẹ, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối của nàng từ từ siết chặt. Vì cùng một giọng điệu, khi còn nhỏ nàng chuyển vào viện của hắn và bị những người cùng thế hệ trong nhà bắt nạt, nàng cũng từng nghe từ miệng ca ca.

 

Mưa đêm tầm tã, đồng hồ nước tích tắc.

 

Sau khi nàng tắm xong, hắn ở bên nàng nói chuyện rất lâu, đắp chăn cho nàng, rồi đứng dậy định rời đi.

 

Nàng bỗng nhiên thò tay ra từ dưới chăn, kéo hắn lại.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Hắn quay đầu lại: "Sao vậy?"

 

Nến vàng vọt, nàng nằm trong bóng tối mà hắn phủ xuống, nhìn hắn khẽ nói: "Ca ca có biết không, những năm qua ta đều ngủ không ngon, phải nhờ hương an thần mới ngủ được, chỉ có đêm nay có ca ca ở bên cạnh, ta mới không khó chịu đến thế."

 

Bàn tay nàng hơi dùng sức, kéo hắn trở lại giường.

 

Trong đêm tối, nàng nghe thấy nhịp tim đập dồn dập trong lồng n.g.ự.c mình, nói: "Ca ca có thể ở lại với ta không?"

 

Khi còn nhỏ ban đêm nàng sợ tiếng sấm, cũng từng ôm gối gõ cửa phòng hắn, hỏi có thể ngủ cùng mình không. Nhưng giờ đây đã nhiều năm trôi qua, nàng và hắn đều đã trưởng thành, có những chuyện không còn thích hợp để làm nữa, nhưng nàng vẫn mở miệng hỏi.

 

Ánh mắt dịu dàng của hắn cúi xuống, trong cuộc giằng co im lặng này, tim nàng đập như trống, lại vươn tay kéo ống tay áo hắn.

 

Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, nàng lập tức ôm lấy hắn, cuộn mình trong vòng tay hắn.

 

Hắn không cần làm gì thêm, chỉ cần ở bên cạnh nàng, thế là đủ rồi.

 

Đêm mưa ẩm ướt, khí lạnh ập đến, họ nương tựa vào nhau.

 

Rất nhanh, nàng hiểu được câu nói "Ca ca biết rồi" của hắn có ý nghĩa gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không lâu sau, Kỳ Yến giả c.h.ế.t, bốn nước tổ chức hội minh, không lâu sau khi Khương Kỷ trở về, a huynh đã cho Khương Kỷ uống một liều t.h.u.ố.c độc, loại t.h.u.ố.c đó đối với người bình thường không có độc tính gì, nhưng Khương Kỷ mắc bệnh đau đầu, sau khi bị t.h.u.ố.c kích thích thì càng đau đầu như búa bổ, cả người thần trí không tỉnh táo.

 

Ngày hôm đó hắn phát bệnh, a huynh đứng trước giường hắn, nhìn người trên giường đau đớn gào thét, Khương Kỷ vươn tay về phía a huynh, bảo a huynh tìm y công, a huynh nói là đi tìm, nhưng khi quay đầu nhìn thấy nàng, ánh mắt hơi dừng lại.

 

Trên đường hội minh, nàng từng cởi bỏ y phục, để lộ trước mặt a huynh, để a huynh xem những vết thương trên người.

 

Giữa họ, có điều gì đó dần dần thay đổi.

 

Thực ra đã thay đổi từ lâu rồi, nàng từ nhỏ đã thích hắn, hắn là người đã cùng nàng vượt qua những năm tháng khó khăn, nay gặp lại, những tình cảm ấy cứ thế hoang dại nảy nở, không thể nào kìm nén được nữa.

 

Tất cả cung nhân trong điện đều đã lui xuống, hắn bước tới, đẩy nàng vào bình phong, hôn nàng say đắm.

 

Thì ra, hắn cũng đã thích nàng từ lâu.

 

Bọn họ giấu diếm Tề vương làm loạn triều chính, còn cấu kết nhau ngay trong cung.

 

Trong thư phòng, trong hòn non bộ, trong tẩm cung của nàng… Họ ngày càng trở nên phóng túng.

 

Tất cả quan lại trong triều đều được thay thế bằng người của a huynh, dưới sự giúp đỡ của hắn, Tề quốc xuất binh giúp Kỳ Yến chinh phạt Ngụy Tấn, không lâu sau nàng cũng có thai.

 

Đợi đến khi tiền tuyến cuối cùng truyền đến tin Kỳ Yến chiến thắng, nàng cũng cuối cùng đợi được thời cơ hạ độc Khương Kỷ, ngày đó nàng không báo trước cho a huynh. Khi Khương Kỷ đến, a huynh vẫn đang gảy đàn cho nàng và đứa con trong bụng.

 

Nàng tự tay đổ bát t.h.u.ố.c độc đó, nhìn Khương Kỷ ngã xuống vũng máu, nhưng không thể hả giận, lại đ.â.m thêm mấy nhát dao.

 

Mấy năm oán hận cuối cùng cũng được trả thù trong một ngày, nhưng nàng không cảm thấy bao nhiêu khoái cảm, chỉ có cảm giác trống rỗng ập đến.

 

Khi nàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, cảm nhận một sinh linh bé nhỏ, sống động đang hình thành ở đó, nàng mới thực sự cảm thấy mình đã thoát khỏi Tề cung.

 

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng cảm nhận được một sự tái sinh.

 

Mọi thứ trong mơ dường như mới hôm qua, Nhạc Thư mở mắt, tiếng cười từ bên ngoài lều vọng vào, tiếng chuông gió văng vẳng bên tai.

 

Đứa trẻ bên cạnh và Tả Doanh đã không thấy đâu, nàng ngồi dậy, thấy a huynh đang bế con của họ, đứng dưới ánh nắng chiều.