Sau khi Tả gia bị tịch thu tài sản, tất cả nam đinh trong gia tộc đều bị lưu đày đến Bắc Cương. Một tội thần như hắn làm sao có thể rời khỏi nơi đó? Chắc hẳn hắn cũng đã chịu đủ mọi khổ nhục, phải cố gắng rất nhiều mới đến được Tề cung.
Nàng nhìn ánh mắt dịu dàng, mỉm cười của hắn, không dám nghĩ hắn đã chịu bao nhiêu khổ nạn.
Đêm đó, họ thắp nến nói chuyện thâu đêm.
Hắn nói rằng chuyến đi này, một là để gặp nàng, hai là để giúp Kỳ Yến. Cái tên này, nàng đương nhiên đã nghe nói đến. Đối với việc hắn đề xuất thuyết phục Tề Vương xuất binh giúp Kỳ Yến, nàng không chút do dự mà đồng ý.
Giúp Kỳ Yến chính là giúp nàng. Cách duy nhất để nàng rời khỏi Tề cung chính là g.i.ế.c Tề Vương.
Tề Vương Khương Kỉ hoang dâm bạo ngược, lại còn thích tiêu xài hoang phí. A huynh vừa đến đã giúp Khương Kỉ giải quyết mối lo lớn nhất trong lòng, dập tắt tiếng nói phản đối của các đại thần trong triều.
Khi a huynh thuyết phục Tề Vương bãi bỏ các lão thần trong triều, chính nàng đã giúp đỡ bằng cách thổi gió bên gối; khi a huynh theo ý Tề Vương mà đại tu cung điện, chính nàng đã đề nghị xây dựng một cung điện xa hoa cực độ chưa từng có trên thiên hạ, để dương oai quốc uy Tề quốc; khi a huynh lẻn vào nội điện Tề Vương, đ.á.n.h cắp quân vụ văn thư, chính nàng đã giúp đỡ che giấu và canh gác…
A huynh được phong quan chức, quyền thế địa vị ngày càng cao. Những cựu thần Tề quốc bị bãi miễn, càng dâng sớ chỉ trícha huynh là nịnh thần làm lũng đoạn quốc gia, Khương Kỉ lại càng trọng dụng hắn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Và nàng cũng càng thích ở bên a huynh hơn.
Khi a huynh giúp Khương Kỉ phê duyệt tấu chương, nàng sẽ yên lặng luyện chữ bên cạnh.
Nàng làm nô tì đã mấy năm không đọc sách vở, đã quên hết những điều a huynh dạy trước đây. Có những chữ nàng không còn nhận ra, càng không nói đến việc cầm bút viết chữ. Khi a huynh phê tấu chương cũng sẽ chỉ dẫn nàng, đôi khi còn như thuở nhỏ, ôm nàng từ phía sau, nắm tay nàng luyện chữ.
Hơi thở trên người hắn, là mùi trầm hương khác hẳn với mùi long diên hương nồng nặc trên người Khương Kỉ, ấm áp và thanh nhã, vô cùng dễ chịu.
Khi hắn nói chuyện, giọng nói dịu dàng, hơi ấm nhẹ nhàng phả vào cổ nàng. Nàng khẽ nghiêng người ra sau, áp sát hơn vào n.g.ự.c hắn, hắn cũng không buông nàng ra.
Cũng chính lúc này, Khương Kỉ đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt Khương Kỉ rơi vào hai người. Nàng sợ Khương Kỉ phát hiện ra điều gì, theo bản năng muốn bỏ bút đứng dậy, nhưng bị a huynh ôm chặt lấy eo, giữ lại không cho động đậy.
A huynh cười nói với Khương Kỉ rằng vừa rồi đang dạy nàng tập viết chữ. Nàng mỉm cười với Khương Kỉ, lòng bàn tay lạnh toát mồ hôi. Ở bên Khương Kỉ nhiều năm, nàng đương nhiên hiểu tính khí thất thường của Khương Kỉ, chỉ một chút không vừa ý, hắn ta sẽ nổi cơn thịnh nộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng Khương Kỉ rốt cuộc không phát hiện ra điều gì, chỉ nói rằng huynh muội họ tình cảm thật sự rất tốt, nhiều năm không gặp vẫn thân thiết như vậy.
Nàng thở phào nhẹ nhõm. Gần đây thời gian nàng ở bên a huynh còn dài hơn thời gian ở bên Khương Kỉ, nàng cũng nhận ra mình đã thể hiện quá rõ ràng, có lẽ nên tiết chế lại một chút.
Nàng tiến lên ôm lấy cánh tay Tề Vương, cùng hắn ta bước ra ngoài. Khi bước qua ngưỡng cửa, nàng quay đầu lại nhìn a huynh một cái.
Mặt hắn trầm tĩnh, ngồi ngay ngắn sau án kỷ, đôi mắt đen láy từ từ ngước lên.
Cũng chính đêm đó, một đêm mưa bão, nàng như thường lệ phải đi gặp Khương Kỉ. Khi đang trang điểm trước gương, phía sau truyền đến tiếng bước chân. A huynh không biết từ khi nào đã đến tẩm cung của nàng, bước ra từ nơi tối tăm.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt nàng và hắn. Tay a huynh đặt lên vai nàng.
"Phải đi à?" Giọng hắn trầm thấp.
Thân thể nàng cứng lại, tay đang đeo khuyên tai dừng lại. "Tách" một tiếng, khuyên tai trượt khỏi đầu ngón tay, được bàn tay hắn đưa ra đỡ lấy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục, Tề Vương đã phái người đến thúc rồi.
"Hôm nay ở thư phòng, ta thấy nàng đặc biệt sợ Tề Vương, hắn ta đối xử với nàng như thế nào?"
Nàng không dám trả lời, đối mắt với hắn trong gương. Đôi mắt ấy sâu thẳm như biển cả, nơi tối tăm ẩn chứa những con sóng dữ dội.
Ngón tay hắn lướt trên vai nàng, từ từ cởi bỏ vạt áo của nàng. Nàng không kịp che giấu, những vết bầm tím ấy liền hiện ra trước mắt hắn.
Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy ngón tay hắn hơi cứng lại, sau đó phủ lên vết thương ấy.
Nàng hít một hơi khí lạnh vì đau, thấy trong gương mi mắt hắn rũ xuống, phủ một bóng tối mịt mờ.
Hắn nói: "Nếu nàng không muốn đi, vậy ta sẽ cho đám cung nhân kia đi báo."