Tuy nhiên, sau vài ngày ở trường săn, họ vẫn không thể tiếp cận được Tấn Vương. Thực ra, không chỉ gần đây không có cơ hội, mà từ khi vào Tấn cung, họ đã bị Tấn Vương lạnh nhạt.
Kỳ Triệt một mình dắt con ngựa nhỏ đến bờ hồ uống nước. Cỏ cây hai bờ khô úa, suối chảy róc rách. Chàng không khỏi nhớ lại, ngày xưa ở quê nhà, khi cưỡi ngựa lên cao ngắm cảnh hoàng hôn, lòng luôn trào dâng cảm xúc hào hùng vô hạn, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự cô độc và buồn bã.
Chàng cúi đầu vuốt ve thân ngựa, nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía trước.
Một con ngựa màu nâu đỏ bước ra từ bụi cỏ cao nửa người. Một thiếu nữ mặc váy lụa ngồi trên lưng ngựa, xiêm y được ánh hoàng hôn dịu dàng nhuộm sáng.
Lần này đến trường săn du ngoạn, không chỉ có hoàng tộc quý tộc, mà còn có các đại thần trong triều và gia quyến của họ. Nữ tử này ăn mặc không tầm thường, châu ngọc đầy mình, hẳn là tiểu thư của một gia đình quý tộc nào đó.
Kỳ Triệt gật đầu với nàng rồi dắt ngựa chuẩn bị rời đi. Lúc này, phía sau truyền đến tiếng nói: "Khoan đã."
Kỳ Triệt quay đầu lại, thiếu nữ ra hiệu cho tỳ nữ đứng cạnh ngựa. Tỳ nữ bước tới, cúi đầu hành lễ nói: "Vị lang quân này, tiểu thư nhà chúng ta đi dạo chơi, không ngờ lại lạc đường. Không biết lang quân có thể dẫn tiểu thư nhà chúng ta ra khỏi núi không?"
Kỳ Triệt nói: "Được, ta sẽ dẫn các người đi."
Thiếu nữ khẽ mỉm cười. Ánh mắt Kỳ Triệt và nàng chạm nhau trong chốc lát, rồi chàng nhanh chóng quay đầu, lật người lên ngựa. Trong Kỳ gia của chàng có không ít nữ tử vô cùng xuất chúng, nhưng nữ tử này, dù là dung mạo hay khí chất, trong số các tiểu thư chàng từng gặp, đều có thể coi là hàng đầu.
Nàng hỏi: "Chàng là Kỳ gia thiếu tướng quân đến từ Sở quốc, phải không?"
Kỳ Triệt quay đầu: "Cô nương nhận ra ta?"
Thiếu nữ gật đầu: "Ta sống trong cung, đã từng nhìn thấy lang quân từ xa vài lần."
Kỳ Triệt sững sờ: "Cô nương chẳng lẽ là..."
Nàng cười nói: "Ta là bạn đọc của Công chúa Cơ Cầm, tên là Tiêu Âm. Lang quân cứ gọi ta là Âm Nương là được."
Kỳ Triệt thở phào một hơi, cúi đầu nhìn, phát hiện lòng bàn tay đã bị dây cương hằn một vết đỏ. Vừa rồi chàng vô thức cho rằng người trước mắt chính là Công chúa Cơ Cầm, dù sao thì nữ tử có thể sống trong cung, khả năng lớn nhất chính là con gái của Tấn Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không lâu sau, phía sau lại truyền đến giọng nói của nàng: "Kỳ thiếu tướng quân, ta có một thỉnh cầu không phải đáng, chàng có thể dẫn ta đi dạo trong rừng thêm một lát không?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Kỳ Triệt nói: "Trời sắp tối rồi, trong rừng nguy hiểm, cô nương không nên ở lại lâu."
"Lang quân cứ dẫn ta đi dạo thêm một lát, ta thực sự không thể ra ngoài lúc này, nếu quay về…"
Kỳ Triệt nhìn thần sắc của nàng, hỏi: "Cô nương có nỗi khổ khó nói nào sao?"
Tỳ nữ bên cạnh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nàng đã lên tiếng: "Là phụ thân đã định hôn sự cho ta, ta vừa ra ngoài sợ lại phải đối mặt với vị lang quân đó. Kỳ thiếu tướng quân cứ dẫn ta đi dạo loanh quanh trong rừng một lát, sẽ không làm mất nhiều thời gian của tướng quân đâu. Hay tướng quân có việc gấp? Vậy ta và tỳ nữ cũng không làm phiền tướng quân nữa."
Kỳ Triệt đương nhiên không có việc gấp. Nhìn thấy mặt trời lặn dần, ráng chiều bao phủ sườn núi, hai cô nương ở lại cũng chưa chắc đã an toàn, hơn nữa trong rừng lúc nào cũng có thể có dã thú lao ra. Chàng cân nhắc một lát, nói: "Được thôi."
Thiếu nữ nở nụ cười rạng rỡ. Kỳ Triệt cúi đầu, ánh mắt rơi xuống con ngựa dưới chân nàng: "Cô nương hình như không biết cưỡi ngựa?"
Nàng ngạc nhiên: "Lang quân có thể nhìn ra sao?"
Kỳ Triệt gật đầu: "Cô nương khi cưỡi ngựa quá gò bó, chắc hẳn mới học không lâu đúng không?"
Thiếu nữ nói: "Đúng vậy, ta từ nhỏ thể chất yếu ớt, phụ thân không cho phép ta cưỡi ngựa. Ngay cả lần này đi theo đại quân đến trường săn cũng là do ta cầu xin phụ thân. Hôm nay là lần đầu tiên ta học cưỡi ngựa."
Nàng khẽ mím môi, như đang do dự điều gì. Một lát sau, nàng vỗ vai tỳ nữ. Tỳ nữ hỏi: "Tiểu thư nhà chúng ta hôm nay hiếm có cơ hội tiếp xúc với ngựa, lang quân có thể dạy tiểu thư nhà chúng ta cưỡi ngựa không?"
Thiếu nữ nói: "Ta là bạn đọc của Công chúa, có thể nói chuyện với Công chúa. Nghe nói lang quân đến Tấn quốc nhiều lần cầu kiến Tấn Vương, có lẽ ta có thể giúp lang quân."
Kỳ Triệt vội vàng nói: "Không cần."
Nàng không cần phải lấy lý do này để nhờ chàng giúp. Việc nhỏ này đối với chàng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, hơn nữa chàng trở về trại sớm cũng không có việc gì làm.