Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 397



 

Chàng cưỡi ngựa đến bên nàng, kéo dây cương của nàng. Hai con ngựa lập tức kề sát vào nhau. Thiếu nữ ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc một tia nắng chiều chiếu xuống, làm cho đôi mắt nàng lấp lánh.

 

Ánh vàng từ những đám mây nứt nẻ chiếu xuống, bao phủ thiếu niên và thiếu nữ bên bờ hồ.

 

Đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng nàng cũng học được bước đầu tiên của việc điều khiển ngựa, đó là đi vòng quanh bờ hồ. Kỳ Triệt thấy nàng vui vẻ như vậy, khóe môi cũng không khỏi cong lên.

 

Chàng đưa nàng đến bìa rừng. Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn chàng: "Ta phải đi rồi. Hôm nay đa tạ lang quân đã dạy ta cưỡi ngựa, được ở bên lang quân, ta rất vui."

 

Kỳ Triệt gật đầu mỉm cười, nhìn theo bóng nàng đi xa.

 

Chàng vốn nghĩ rằng cuộc gặp gỡ với nàng chỉ là một lần thoáng qua, nhưng không ngờ ngày hôm sau bên hồ nước, hai người lại gặp nhau.

 

Lần này, bên cạnh nàng còn có một thiếu nữ mặc áo choàng lộng lẫy, tuổi tác xấp xỉ nàng.

 

Nàng cưỡi ngựa đến. Kỳ Triệt đoán được thiếu nữ bên cạnh nàng là ai, đang định hành lễ thì thiếu nữ kia đã chuẩn bị làm lễ trước. Tiêu Âm vội vàng kéo thiếu nữ lại, sắc mặt thoáng qua vài phần hoảng loạn, cười nói với chàng: "Đây chính là Công chúa Cơ Cầm."

 

Thiếu nữ kia liếc nhìn nàng một cái, rồi nhanh chóng quay đầu lại: "Chàng chính là vị thiếu tướng quân mà A Âm đã nói với ta, đến từ Sở quốc phải không?"

 

Kỳ Triệt nói: "Vâng, bái kiến Công chúa."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Tiêu Âm cười nói: "Tướng quân hôm qua chỉ dạy ta điều khiển ngựa, nhưng vẫn chưa dạy ta cách phi ngựa. Hôm nay có thể tiếp tục dạy ta được không?"

 

Kỳ Triệt cảm nhận được ánh mắt của Công chúa đang nhìn sang, cuối cùng vẫn đồng ý: "Được."

 

Công chúa Cơ Cầm lùi sang một bên, nói không làm phiền hai người.

 

Kỳ Triệt đưa nàng đến một sườn núi gần đó để phi ngựa. Ban đầu nàng còn có chút thận trọng, nhưng sau đó chàng cầm tay chỉ dạy, nàng cuối cùng cũng dần buông lỏng.

 

Nàng phi ngựa như bay, như cưỡi gió, trước mắt là đồng cỏ vô tận, trên đầu là dải ngân hà rực rỡ.

 

Mái tóc dài của nàng bay trong gió, nàng quay đầu nhìn chàng, thở hổn hển nói: "Cảm ơn chàng, Kỳ Triệt. Hóa ra phi ngựa lại tự do đến vậy, thảo nào ai cũng thích."

 

Chàng đang định mở miệng, nhưng chợt thấy thiếu nữ thở hổn hển không ngừng, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, sau đó phun một ngụm m.á.u ra.

 

Thân thể nàng ngả sang một bên, đồng bạn và tỳ nữ của nàng vội vàng chạy đến: "Công chúa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kỳ Triệt nghe thấy xưng hô này, sững sờ cúi đầu, người trong lòng chàng sắc mặt tái nhợt như trong suốt, tựa như lưu ly dễ vỡ.

 

Chàng ôm nàng lên ngựa, đưa nàng về doanh trại. Vừa xuống ngựa, các cung nhân đã vây quanh, lo lắng đưa Công chúa vào lều.

 

Tiếng ồn ào xung quanh hỗn loạn, cũng chính vào khoảnh khắc đó chàng mới hiểu ra, nàng đâu phải là Tiêu Âm nào, rõ ràng chính là Công chúa Cơ Cầm của Tấn quốc.

 

Công chúa Cơ Cầm của Tấn quốc, con gái út của Tấn Vương, vì bệnh yếu bẩm sinh từ trong bụng mẹ, từng bị thái y phán đoán có lẽ không sống quá hai mươi tuổi. Vì vậy Tấn Vương mới hết mực yêu chiều, nâng niu nuôi nấng nàng.

 

Hôm nay Kỳ Triệt đưa nàng phi ngựa, khiến Công chúa ho ra m.á.u không ngừng, tội này chàng khó thoát khỏi trách nhiệm.

 

Tấn Vương vội vàng chạy đến, giận dữ quát mắng chàng.

 

Sau đó thị vệ bước tới: "Kỳ tướng quân, ngài là ngoại thần, không biết quy tắc của Tấn cung. Trong cung có lệnh, không ai được tự ý đưa Công chúa ra ngoài. Nếu khiến bệnh cũ của Công chúa tái phát, sẽ bị đ.á.n.h hai mươi trượng."

 

Kỳ Triệt nhắm mắt lại. Chuyện này là do chàng sai trước. Đã nương nhờ người khác, chàng đương nhiên không thể chối bỏ trách nhiệm: "Thần cam tâm chịu tội."

 

"Phụ vương!" Tiếng nàng truyền ra từ trong lều.

 

"Là con cố chấp muốn học cưỡi ngựa, là con ép chàng đưa con lên sườn núi, người đừng làm hại chàng!"

 

Nàng chạy ra khỏi lều, đến bên chàng quỳ xuống.

 

"Phụ thân, từ nhỏ đến lớn con hầu như chưa bao giờ trái ý changười chỉ duy nhất lần này con bướng bỉnh thôi, là con ép chàng dạy con cưỡi ngựa, con không muốn liên lụy chàng, xin người hãy tha cho chàng!"

 

Ánh mắt Tấn Vương lạnh như băng: "Con nghĩ tại sao hắn lại tốt bụng dạy con cưỡi ngựa vô cớ như vậy? Chẳng qua là vì hắn nhìn trúng thân phận Công chúa của con mà thôi."

 

Thiếu nữ c.ắ.n răng, nước mắt lưng tròng: "Nhưng thưa phụ vương, chàng ấy không có lỗi, chàng ấy căn bản không biết thân phận của con!"

 

Cơ Cầm cầu xin Tấn Vương cho Kỳ Triệt, cuối cùng chàng vẫn phải chịu năm roi để đền tội, may mà thân thể nàng không có gì đáng ngại.

 

Nhưng vì chuyện này, cuộc đi săn lần này buộc phải tạm dừng, Tấn Vương đưa cung nhân trở về cung.

 

Ngày hôm sau, Kỳ Triệt đến chuồng ngựa, lại thấy một bóng dáng quen thuộc. Nàng cải trang thành cung nữ, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, nói đã đợi chàng ở đây rất lâu.