Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 4



 

Hiện tại là Thái tử phi, tương lai sẽ là Sở Vương hậu.

 

Thân phận như vậy, làm sao dám đắc tội?

 

Sau khi cân nhắc lợi hại, Trang Lương mở miệng nói: "Nếu đã vậy, người hãy bảo trọng thân thể, mạt tướng sẽ không mạo muội vào trong nữa."

 

Nói xong, hắn ra hiệu cho mọi người rời đi: "Đi!"

 

Vệ Trăn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay người, lại có một giọng nói khác vang lên: "Chờ đã."

 

Giọng nói trong trẻo cao quý, tao nhã, vang vọng tựa như kim thạch ngọc bích va chạm.

 

Bên ngoài điện lập tức tĩnh lặng.

 

"Mạo phạm Vệ tiểu thư, nhưng hôm nay điện xá này nhất định phải lục soát. Nếu không, mạt tướng cũng không thể loại trừ trường hợp thích khách xông vào đại điện, bắt cóc Vệ tiểu thư, ép nàng phải tuân theo, không cho người ngoài vào."

 

Bên ngoài sân mưa như trút nước, thiếu niên tuấn tú từ trên ngựa bước xuống.

 

Ánh trăng lung linh, nước đọng trong vắt, dáng người chàng thiếu niên thanh tú, cao thẳng, bàn tay thon dài khẽ đặt lên bảo kiếm bên hông, bước chân thong dong đi về phía trước điện.

 

Vô số ánh mắt dõi theo chàng, ai cũng biết Kỳ thiếu tướng quân và Vệ Hầu giao hảo, đêm nay dám đắc tội với trưởng tỷ của Vệ Hầu như vậy, e rằng chỉ có chàng thôi.

 

Thị vệ ở cửa do dự không quyết: "Thiếu tướng quân."

 

Kỳ Yến không đáp lại, khẽ gõ lên cửa: "Vệ tiểu thư?"

 

Bên trong không có tiếng hồi đáp, hắn lại gõ vài tiếng nữa, vẫn là một mảnh tĩnh lặng.

 

Một tiếng "Rầm", Kỳ Yến dùng sức đá tung cửa điện, một mình cầm kiếm bước vào đại điện.

 

Gió lạnh gào thét tràn vào đại điện, rèm cửa trắng tinh bay phấp phới. Trong điện không thấy bóng người, chỉ có tiếng động truyền ra từ phía sau tấm rèm một bên.

 

Vệ Trăn lùi vào sau tấm rèm, nhìn người ở cửa bước vào.

 

Nàng cứ nghĩ hắn sẽ lục soát sảnh ngoài trước, không ngờ chỉ chớp mắt hắn đã đi đến trước mặt.

 

Một thanh trường kiếm vén tấm rèm ở hai người ra, chuôi kiếm khắc hình rồng rắn, sắc bén lộ rõ.

 

Khi chuôi kiếm khẽ xoay, thân kiếm sáng rực như nước thu, phản chiếu ánh kiếm lấp lánh, chiếu sáng đôi mắt tuyệt đẹp của người đến.

 

Khi hắn ngẩng mắt lên, dường như có ánh sáng rực rỡ từ đáy mắt bùng lên, khiến người ta không thể trốn tránh.

 

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Vệ Trăn theo bản năng quay mặt đi, lưng quay về phía hắn, cố gắng không để hắn nhìn thấy vết m.á.u trước ngực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lúc này nàng đang mặc chiếc áo xuân mỏng manh, ẩm ướt dính sát vào người, lộ ra những đường nét mềm mại, toàn thân vô cùng chật vật.

 

Còn hắn dường như cũng chỉ khựng lại một chút khi vén tấm rèm lên, rồi vòng qua nàng đi vào bên trong.

 

Vệ Trăn lùi vào sau tấm bình phong một bên, lắng nghe động tĩnh lục soát bên ngoài, những tiếng sột soạt, kèm theo tiếng mưa ào ạt truyền đến tai nàng, quả là một sự giày vò kéo dài.

 

Dù a đệ và Kỳ Yến là bạn tốt, nhưng Vệ Trăn và hắn cũng tính là không quen thuộc.

 

Đang suy nghĩ, nàng cúi xuống nhìn, phát hiện dưới chân váy không biết từ lúc nào đã đọng một vũng máu.

 

Những giọt m.á.u đỏ tươi chảy dài theo vạt váy, nhỏ tí tách xuống nền gạch đá mài, như một đóa sen đỏ đang nở.

 

Vệ Trăn vén váy lên, muốn che đi vết m.á.u chói mắt kia, sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân.

 

"Vệ tiểu thư, tủ bên này vẫn chưa lục soát."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Thân hình cao lớn của thiếu niên đổ một bóng đen xuống bên cạnh nàng. Hơi thở trong lành của nam giới từ phía sau ập đến, lập tức phá vỡ phòng tuyến xung quanh nàng.

 

Vệ Trăn đã không còn đường lùi, da đầu nàng tê dại.

 

Hắn nghiêng người đến, Vệ Trăn quay lưng về phía hắn, thân thể cứng đờ không kịp lùi lại, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn lại cực gần.

 

Trong không khí dường như còn vương vất mùi m.á.u tanh từ đâu đó.

 

Một mùi m.á.u tanh nhàn nhạt như gỉ sắt, kèm theo hương thơm nồng nàn từ váy áo của nữ nhi, thoang thoảng quấn quýt trên vạt áo của thiếu niên.

 

Tim Vệ Trăn đập thình thịch, muốn quay người lại, nhưng bị Kỳ Yến dùng sức đẩy vai, lưng nàng va vào bình phong, tóc dài xõa xuống vai, người nàng đối diện với hắn.

 

Cứ vậy, hắn nhìn thấy những vết m.á.u đỏ thẫm lan rộng trên váy áo của nàng.

 

Môi hồng của Vệ Trăn khẽ hé, như muốn giải thích.

 

Kỳ Yến khẽ nhướng mày, ngẩng mắt hỏi: "Vệ tiểu thư, nàng g.i.ế.c người sao?"

 

Một câu nói lười biếng, từ miệng hắn chậm rãi thốt ra, mang theo một sự nguy hiểm khác thường.

 

Vệ Trăn đối diện với đôi mắt dài trong veo ấy, có thể cảm nhận rõ ràng một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên lưng nàng, trượt vào trong áo.

 

Bóng dáng thiếu niên và thiếu nữ in lên bình phong, ngoài điện trọng binh chờ sẵn, mưa như trút nước.

 

Vệ Trăn dựa lưng vào bình phong, m.á.u nở rộ trên chiếc váy xanh nhạt của nàng, như đóa sen đỏ thẫm nở rộ, nhuộm một mảng đỏ tươi.