Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 400



 

"Phụ vương, người luôn ràng buộc con, đã định cho con một cuộc hôn nhân vẹn toàn, nhưng con thực sự không muốn gả."

 

Nàng đi đến trước mặt Tấn Vương, c.ắ.n đôi môi gần như không còn huyết sắc: "Con từ nhỏ đã ốm yếu, phụ vương yêu thương và quan tâm con, con hiểu tấm lòng khổ tâm của phụ vương, nhưng phụ thân à, con sống không hề vui vẻ, không thể làm những điều mình muốn, tứ chi như bị cùm xiềng, con ghen tị với những nữ tử ngoài cung, họ có thể sống tự do tự tại."

 

Tấn Vương nhìn nàng, lông mày nhíu chặt: "A Cầm, con ghen tị với họ, nhưng con có biết chỉ một vị t.h.u.ố.c trong thang t.h.u.ố.c của con đã đáng giá ngàn vàng, nếu con ở dân gian liệu con có còn sống được không?"

 

Cơ Cầm nói: "Vâng, con hiểu, nhưng con giờ cũng đã mười bảy tuổi, còn được mấy năm nữa? Những ngày còn lại tại sao không thể sống tự do tự tại, con không muốn cả đời bị phụ vương giam cầm, con muốn ra khỏi cung, con muốn đến những nơi ngoài kinh đô, muốn đến phương Bắc, đến đất Sở, muốn đi khắp thiên hạ xem sao, phụ vương, con không muốn ở trong cung nữa."

 

Tấn Vương đầy vẻ khó hiểu: "A Cầm, con có biết mình đang nói gì không?"

 

"Con biết, nhưng con…" Nàng bỗng không nói nên lời, lồng n.g.ự.c dâng lên một cơn đau như thiêu đốt, khiến cổ họng nàng ngứa ran.

 

Nàng cố nuốt trôi vị m.á.u tanh: "Phụ vương yêu đàn, nên từ nhỏ con đã học âm luật, phụ vương thích yên tĩnh, từ nhỏ con đã kiềm chế tính cách, luôn chiều theo sở thích của phụ vương, không làm những điều phụ vương ghét, dường như cuộc đời con đều là vì phụ vương mà sống. Con cũng biết phụ thân làm mọi việc đều là vì tốt cho con, nhưng đó không phải là điều con muốn."

 

"Vậy con muốn gì?"

 

Cơ Cầm nhắm mắt lại, nàng rõ ràng đã nói cho người biết nàng muốn gì, nhưng người vẫn cứ hỏi đi hỏi lại, rõ ràng là sẽ không nhượng bộ, không đồng ý cho nàng rời đi.

 

Phụ vương là như vậy, đã quen ở vị trí cao, sẽ không cho phép bất cứ ai nghi ngờ người, cũng không cho phép cuộc đời nàng thoát khỏi sự kiểm soát của người.

 

Cơ Cầm lảo đảo trở về tẩm cung ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn đóa trà hoa cắm trong bình sứ trên bàn.

 

Mỗi lần gặp Kỳ Triệt, chàng thiếu niên đều tặng nàng một đóa trà hoa, nàng cẩn thận mang hoa về, hương trà hoa tràn ngập tẩm điện của nàng, cũng mang đến một tia sáng tươi tắn cho cung điện u ám của nàng.

 

Nhưng hôm nay, nàng không thể mang trà hoa về, không khí xung quanh tràn ngập mùi t.h.u.ố.c nồng nặc và lạnh lẽo, tẩm cung của nàng dường như lại trở về vẻ vô sinh khí như trước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phụ vương càng quản nàng chặt hơn, không cho phép nàng gặp lại Kỳ Triệt.

 

Cơ Cầm trằn trọc cả đêm, cảm thấy có vô số đôi mắt đang theo dõi mọi hành động của nàng trong bóng tối.

 

Nàng đã bí mật lên kế hoạch rất lâu, cuối cùng vào một ngày nọ, nàng có cơ hội, cải trang thành cung nữ, lén lút đi gặp chàng, nhưng không ngờ, chàng đang thu dọn hành lý để rời đi.

 

"Kỳ Triệt, chàng sắp đi sao?" Nàng đứng trong sân, bối rối nhìn chàng.

 

Chàng thiếu niên đứng dưới tán cây tiêu điều, mái tóc dài buộc cao khẽ bay trong gió: "Phải, ta phải về Sở quốc, Tấn quốc dù sao cũng không phải là nhà của ta, những ngày này ta và đệ đệ đã làm phiền Tấn quốc quá lâu, không thể ở lại thêm nữa, cũng đa tạ Công chúa đã chăm sóc ta trong những ngày qua."

 

"Là phụ vương ta bắt chàng đi sao? Có phải người đã nói gì với chàng không, Kỳ Triệt, xin lỗi…"

 

Chàng lắc đầu cười nói: "Không phải, Công chúa đừng nghĩ nhiều, là tự ta có ý định rời đi. Ta là thiếu chủ của Kỳ gia, trên vai vẫn còn gánh nặng của cả tộc, cơ nghiệp của Kỳ gia đều ở phương Nam, những tộc nhân còn sống đang chờ ta trở về."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Hai người nhìn nhau, nhưng không còn lời nào để nói, lá vàng rơi lả tả xung quanh họ.

 

Nàng nhìn chàng chằm chằm, còn chàng thì cụp mắt xuống, dường như không dám nhìn nàng, dưới mí mắt in một bóng tối u ám.

 

Cuối cùng chàng cũng lên tiếng trước: "Những ngày ở Tấn cung, có Công chúa bầu bạn, ta cũng rất vui, sau này núi cao sông rộng, xin chúc Công chúa vạn sự như ý, tự tại tùy tâm."

 

Cơ Cầm mỉm cười, trước mắt nàng dâng lên một màn hơi nước, tầm nhìn dần mờ đi. Làm sao nàng có thể vạn sự như ý, tự tại tùy tâm được nữa?

 

Những ngày tháng ở bên chàng mới là những khoảnh khắc tự do nhất trong cuộc đời nàng.

 

Nàng nghe thấy giọng mình nghẹn ngào: "Chàng sắp đi rồi, Sở Vương sẽ không buông tha Kỳ gia, sau này chắc chắn vạn phần nguy hiểm, ta sẽ đi nói với phụ vương, bảo người cấp cho chàng một đội binh mã."

 

Kỳ Triệt vội vàng ngăn nàng lại: "Không cần, A Cầm, ta không phải vì điều này mà qua lại với nàng, nếu nàng đi nói với Tấn Vương như vậy, thì ta lại thật sự có ý đồ khác."