Cơ Cầm không biết mình còn có thể làm gì cho chàng, chỉ cảm thấy chút không khí tươi mới trong lồng n.g.ự.c đang từ từ trôi đi.
Chàng nhìn nàng, khẽ nói: "Nếu nàng không phải Công chúa Tấn quốc thì tốt biết mấy."
Nàng sững sờ, khoảnh khắc đó nàng dường như nhận ra điều gì đó, hai tay nàng khẽ run rẩy: "Kỳ Triệt, sau khi chàng đi, qua mùa xuân năm sau, phụ vương chắc sẽ gả ta đi."
Chàng nói: "Nàng hãy đi nói với người là nàng không muốn gả, Tấn Vương yêu thương nàng, sẽ không ép nàng làm điều nàng không muốn."
"Người sẽ không nghe ta, chuyện phụ vương đã quyết định, không ai có thể thay đổi được."
Chủ đề này họ đã nói đi nói lại quá nhiều lần, Cơ Cầm ngừng lời, không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa.
Im lặng rất lâu, lời nói của chàng trở nên khó khăn: "A Cầm, ta ở lại nữa, đối với nàng và đối với ta đều không phải là điều tốt. Ta không muốn làm chậm trễ nàng."
"Vậy nên chàng mới rời đi?" Cơ Cầm nhìn đôi mắt của người trước mặt: "Chàng cũng thích ta đúng không?"
Nàng dùng từ "cũng", nhìn thấy vẻ giằng xé trong mắt chàng khi nghe câu nói đó, giọng nàng khẽ run: "Từ nhỏ đến lớn, ta đều nghe lời phụ vương, chưa từng thực sự phản kháng điều gì. Kỳ Triệt, nếu ta muốn đi cùng chàng, chàng có bằng lòng đưa ta đi không?"
Nhưng nếu nàng rời đi, hậu quả ra sao thì không cần nói cũng rõ.
Kỳ Triệt lắc đầu nói: "Nàng là Công chúa, theo ta sẽ không biết ngày mai ra sao, số phận đã định là phải lưu lạc cả đời, nàng và ta đều biết, nàng ở trong cung mới có thể sống tốt được."
"Nhưng sống như vậy thì có ý nghĩa gì?" Cơ Cầm nói.
Trong lòng phụ thân, nàng chỉ là một đóa hoa yếu ớt không chịu được mưa gió, dường như rời khỏi mảnh đất quen thuộc sẽ tàn úa.
Nhưng nếu cứ ở lại trong cung này, nàng sẽ bị không khí ngột ngạt xung quanh nuốt chửng nhanh hơn.
"Kỳ Triệt." Nàng tháo sợi dây chuyền trên cổ, đặt vào tay chàng.
Sợi dây chuyền mang theo hơi ấm của nàng, chảy vào trái tim chàng, khi chàng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của nàng, trái tim chàng dường như bị bỏng rát.
Nàng bề ngoài có vẻ dịu dàng, tính cách ôn hòa, nhưng trong xương cốt lại có một sự bướng bỉnh gần như cố chấp.
"Ngày mai chàng có đợi ta đi cùng không?"
"Công chúa, nên đi rồi." Ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục của cung nữ, nàng từng chút một rút ngón tay khỏi tay chàng, liếc nhìn chàng thiếu niên đứng dưới gốc cây, rồi quay người bước ra khỏi sân.
Tường cung sâu thẳm, bóng hoa đan xen, nàng đi trên hành lang quanh co, con đường này dường như không bao giờ nhìn thấy điểm cuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi đối mặt với chàng, nàng đã buột miệng nói muốn đi cùng chàng, nhưng hậu quả của việc đó cả hai đều rõ, nhưng nàng muốn tranh đấu cho bản thân một lần, phản kháng phụ thân nàng một lần.
Vậy còn chàng, có đủ yêu nàng, có đủ dũng khí để đưa nàng đi không?
Cơ Cầm không biết, nàng đang đ.á.n.h cược cả tương lai của mình.
Một đêm không ngủ, sáng sớm trời vừa hửng, Cơ Cầm thức dậy đến bên cửa sổ, bầu trời xám xịt, dưới ánh sáng lờ mờ, vương cung hiện lên vô cùng u ám.
"Công chúa, bên ngoài gió lớn, có vẻ sắp có tuyết rơi, Công chúa cẩn thận kẻo bị lạnh."
"Không sao."
Không lâu sau, có cung nhân đến báo, nói rằng Kỳ Triệt đã đi gặp Tấn Vương, từ biệt Tấn Vương, chiều tối nay sẽ rời kinh đô.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Cung nữ nói: "Hôm nay Đại Vương nghe nói tướng quân muốn rời đi, đặc biệt muốn cấp cho tướng quân Kỳ một đội binh mã, nhưng Kỳ thiếu tướng quân không nhận."
Cơ Cầm biết chàng sẽ không nhận. Lúc này, bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân. Một cung nữ bưng một vật đi vào bẩm báo: "Công chúa, mẫu phượng quan cho đại hôn của Công chúa, nội đình đã vẽ xong. Nô tỳ đặc biệt mang đến để Công chúa xem qua, Công chúa xem còn chỗ nào cần sửa không ạ."
Cơ Cầm đứng thẳng bên bàn, nhìn mẫu phượng quan trên bức vẽ.
Trên bức vẽ, hai bên phượng quan đều được chạm khắc một đôi chim phượng bằng vàng ngọc, sải cánh bay cao, cực kỳ xa hoa, nhưng đôi mắt của chúng lại được điểm xuyết bằng một viên hồng ngọc, tựa như m.á.u tươi.
Cổ họng nàng như bị một đôi tay vô hình siết chặt, đôi chim phượng kia không phải chim phượng, mà rõ ràng là một con chim bị nhốt trong lồng.
Thị nữ thấy nàng thất thần, hỏi: "Công chúa?"
Cơ Cầm hoàn hồn, mặc kệ tiếng gọi của người phía sau, bỗng nhanh chân đi vào nội điện.
Nàng đứng trước tủ, mở cửa, lấy quần áo ra thu xếp hành lý.
Mặt trời tàn như máu, trên một con đường vắng vẻ bên ngoài kinh đô Tấn cung, ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng một đoàn người.
"Thiếu chủ, trời sắp tối rồi, chúng ta phải khởi hành sớm thôi." Mọi người nhìn thiếu niên ngồi trên bạch mã dẫn đầu.
Xung quanh mọi người bàn tán xôn xao: "Thiếu chủ nên đi rồi."
"Chờ đã, chờ thêm chút nữa." Kỳ Triệt nói.
"Thiếu chủ muốn chờ ai?"