Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 403



 

Trước đây phụ vương đã ban cho nàng thành Dực Thành, thành lớn thứ ba của Tấn quốc, làm đất phong của nàng, sau này lại đổi thành một thành Hạ Thành không đáng chú ý, những năm nay ông và nàng không hề qua lại, không gửi thư, không phái người đến nhắn tin, nếu không phải vì quá thất vọng về nàng, thì sẽ không đến mức này.

 

Và nàng đến biên ải, kết hôn với Kỳ Triệt, không lâu sau thì mang thai, đối với sự ra đời của đứa bé này, nàng vừa vui mừng lại vừa lo lắng, đây là cốt nhục của nàng và Kỳ Triệt, nhưng tình trạng sức khỏe của nàng thực sự không mấy lạc quan, nàng không biết mình có thể ở bên con bao lâu.

 

Việc sinh con thực sự không dễ dàng.

 

Khi đó đúng lúc Kỳ Triệt dẫn binh ra ngoài, nàng vừa lo lắng Kỳ Triệt bị thương trên chiến trường, vừa bị đứa con trong bụng hành hạ, cả người gầy rộc đi, ngày sinh nở như đi từ cõi c.h.ế.t trở về.

 

Nhưng khi bà đỡ bế đứa bé vừa sinh ra đặt vào lòng nàng, nàng cúi đầu, nhìn khuôn mặt hồng hào non nớt của đứa bé sơ sinh, liền cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Đây là đứa con của nàng và Kỳ Triệt, là sự tiếp nối của cuộc đời ngắn ngủi của nàng.

 

Năm A Yến ra đời, mùa xuân đến sớm hơn mọi năm một tháng.

 

Đứa bé này thông minh từ nhỏ, học gì cũng rất nhanh, thậm chí còn biết gọi a nương sớm hơn những đứa trẻ bình thường một hai tháng. Nàng và Kỳ Triệt cố gắng dành cho nó mọi điều tốt đẹp nhất.

 

Từ khi nó chào đời, gần như mọi bộ quần áo đều do nàng tự tay thêu. Nàng không biết mình có thể ở bên con bao lâu, mỗi ngày thức dậy, nàng đều coi đó là sự thương xót mà ông trời ban tặng thêm cho nàng một ngày, nghĩ rằng trước khi đại nạn của mình đến, nàng sẽ trao cho con mọi thứ mà nàng có thể.

 

A Yến tính cách hoạt bát, rất được lòng mọi người, ngày qua ngày lớn lên.

 

Nàng nhìn Kỳ Triệt cõng con của họ trên cổ, A Yến cười ôm đầu phụ thân, khoảnh khắc đó, ánh nắng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, nàng cảm thấy hạnh phúc chưa từng có, và biết rằng quyết định mình đưa ra không sai.

 

Những năm này, Kỳ Triệt trở về biên ải, dần dần tập hợp thế lực của mình, lại một lần nữa trỗi dậy.

 

Chàng chưa bao giờ quên căn bệnh cũ của nàng, luôn tìm kiếm danh y khắp thiên hạ cho nàng.

 

Nhưng khi A Yến lên ba tuổi, bệnh của nàng lại tái phát.

 

Nàng nằm trên giường, thời gian hôn mê còn dài hơn cả thời gian tỉnh táo, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được sự sống trôi đi từ đầu ngón tay, nhưng không thể làm gì để níu kéo.

 

Ngày hôm đó, ý thức nàng tan rã, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc thút thít bên giường, cố gắng mở mắt ra, ánh sáng yếu ớt chiếu vào, nàng nheo mắt lại, nhìn thấy đứa con trai ba tuổi của mình đang quỳ bên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bóng hoàng hôn đổ lên người nó, nó còn nhỏ xíu, còn chưa cao bằng chiếc giường. Cơ Cầm không thể nghĩ, nếu mình rời đi, nó không có mẹ sẽ đau lòng đến mức nào.

 

Vì vậy nàng nghiến răng vùng dậy, gọi: "A Yến."

 

Đứa bé khóc đến đỏ hoe mắt, từ từ vịn thành giường bò lên, sà vào lòng nàng, nức nở nói: "Mẫu thân."

 

Cơ Cầm ôm chặt nó khóc nức nở, nàng cũng không muốn rời xa nó.

 

Còn về Kỳ Triệt, chàng trước mặt nàng luôn mỉm cười, chưa từng để lộ cảm xúc buồn bã, nhưng nửa đêm nàng tỉnh giấc, từng thấy đôi mắt chàng đỏ hoe, dáng vẻ yếu ớt.

 

Kỳ Triệt nắm tay nàng, nói nhất định, nhất định sẽ tìm thầy t.h.u.ố.c cho nàng. Nàng mỉm cười gật đầu nói sẽ cố gắng kiên trì.

 

Kỳ Triệt bôn ba khắp nơi vì nàng, may mắn thay cuối cùng chàng cũng tìm được thầy thuốc, chữa khỏi bệnh cho nàng.

 

Nhiều năm trôi qua, Cơ Cầm không muốn hồi tưởng lại những chuyện đó. Nếu nàng thật sự không còn, A Yến chắc chắn sẽ phải chịu nhiều khổ sở.

 

Vì không lâu sau khi Kỳ Triệt nắm giữ binh quyền biên ải, Sở Vương gửi một chiếu chỉ, nói là mời Kỳ gia đưa thiếu chủ vào cung, nhưng Cơ Cầm hiểu rõ, Sở Vương danh nghĩa là thay mặt chăm sóc, thực chất là làm con tin.

 

Cơ Cầm sao nỡ gửi con trai vào cung? Nàng kiên quyết từ chối yêu cầu của Sở Vương.

 

Cũng chính vì thế, A Yến mới có thể lớn lên vô tư lự ở biên ải.

 

Thoáng chốc đã qua vài năm, Cơ Cầm chợt quay về thực tại, liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa.

 

Kỳ Yến từ ngoài cửa bước vào: "A nương."

 

Cơ Cầm tiến lên, thấy trán nó lấm tấm mồ hôi, liền nâng khăn lên lau mồ hôi cho nó: "Có mệt không? Uống chút trà đi."

 

Thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời: "Không mệt, phụ thân nói hôm nay xử lý xong việc trong quân doanh sẽ dẫn con đi cưỡi ngựa, a nương có muốn đi cùng chúng con không?"