Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 402



 

Đoàn người của họ rời khỏi kinh đô Tấn quốc, nhưng không ngờ thiếu chủ lại đột nhiên dừng lại giữa đường, nhất thời mọi người đều bối rối.

 

Kỳ Triệt cúi đầu, nhìn sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve.

 

Nàng từng hỏi hắn có muốn đưa nàng đi không, hắn tự biết hậu quả sẽ thế nào, nhưng nếu hắn bỏ đi, nàng sẽ phải ở trong cái lồng mà nàng nói là nuốt chửng xương m.á.u của nàng cả đời, và kiếp này hắn sẽ không bao giờ có thể gặp lại nàng nữa.

 

Trên đời này sẽ không còn một cô nương nào như vậy, khi hắn cùng đường mạt lộ, nàng đã an ủi, giải tỏa cho hắn, đàn cho hắn những khúc nhạc Sở địa.

 

Hắn dùng sức siết chặt sợi dây chuyền, ngẩng đầu nhìn dãy núi phía trước.

 

Mọi người đang định hỏi lại, nhưng thấy thiếu niên giật dây cương, quay đầu ngựa lại.

 

Trên con đường phía sau họ, truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

 

Một cỗ xe ngựa tiến vào tầm mắt của họ, khi rèm xe được vén lên, thiếu nữ bước ra khỏi xe, bốn phía đều im lặng như tờ.

 

Màn đêm đen kịt buông xuống, tia nắng tàn cuối cùng cũng vụt tắt, trong tầm mắt của Kỳ Triệt, thiếu nữ khoác áo choàng lông cáo trắng, vén vạt váy lao về phía hắn không chút do dự.

 

Đôi mắt nàng sáng ngời, như có một ngọn lửa bùng cháy: "Kỳ Triệt!"

 

Gió đêm gào thét, hắn thúc ngựa lao về phía nàng, áo choàng lông cáo của thiếu nữ tung bay theo bước chân, khi hắn phóng ngựa đến trước mặt nàng, vươn tay về phía nàng, nàng cũng giơ tay lên, ngón tay hai người như gần như xa, cuối cùng từng chút một chạm vào nhau, rồi nắm chặt lấy nhau, nàng dùng sức kéo một cái, đưa nàng lên ngựa.

 

Đôi mắt cháy bỏng của nàng khiến trái tim hắn đập mạnh.

 

"Kỳ Triệt!"

 

Cơ Cầm áp má vào tấm lưng rộng lớn của chàng, để áo bào của chàng thấm khô những giọt nước mắt trong mắt nàng.

 

Nàng biết, nàng đã không tin nhầm người, chàng sẽ đợi nàng ở đây.

 

"Đi nhanh đi, ta giả trang rời cung, nếu muộn hơn chút nữa, phụ vương sẽ phát hiện ta rời đi, phái quân truy đuổi chúng ta."

 

Kỳ Triệt nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Được!"

 

Nàng ôm chặt lấy chàng từ phía sau, trong lòng huyết khí sôi trào.

 

Trên bầu trời vạn trượng, dòng sông sao luân chuyển, những vì sao như châu ngọc, rải một vạt ánh sao trong trẻo xuống mặt đất, cũng chiếu sáng thiếu niên và thiếu nữ đang phi nước đại dưới dãy núi trùng điệp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đến Sở quốc, chàng tặng ta một con ngựa tốt nhé?"

 

Kỳ Triệt nghe thấy tiếng, quay đầu lại, đập vào mắt là nụ cười của nàng. Cằm nàng ẩn trong chiếc cổ áo lông cáo trắng xù ra, giữa hàng lông mày là vẻ tươi tắn mà chàng chưa từng thấy.

 

"Được thôi, vậy nàng đã nghĩ ra tên gì cho ngựa chưa?" Giọng Kỳ Triệt tan trong gió.

 

Cơ Cầm ngẩng đầu lên, những vì sao trên đầu phản chiếu trong mắt nàng, nàng dang rộng hai tay, gió dài tràn vào lòng, cảm thấy mình như hòa mình vào khoảng không bao la này.

 

"Cứ gọi là Tinh Dã đi, ta và chàng quen nhau, chính là lúc hoàng hôn tàn lụi, màn đêm buông xuống, chàng đưa ta phi ngựa dưới bầu trời sao, giờ đây chúng ta chạy trốn, cũng là dưới bầu trời sao bao la vô tận."

 

Kỳ Triệt cười nhẹ: "Được! Cứ gọi là Tinh Dã, sau này con của nó, chúng ta cũng đều gọi là Tinh Dã."

 

Cơ Cầm ôm chặt lấy hắn, gió lạnh gào thét, nhưng có chàng bên cạnh, nàng không cảm thấy lạnh lẽo.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Họ phi nước đại trên Tinh Dã bao la vô tận, hướng về phía tự do phía trước!

 

.

 

Nhiều năm sau, biên giới hai nước Sở Tấn.

 

Mùa xuân đến, thời tiết dần ấm lên, hôm nay trời quang mây tạnh, Cơ Cầm dậy sớm, nghe thấy tiếng cười đùa của các thiếu niên từ bên ngoài chính viện, nàng đi đến cửa sổ, chống một góc cửa sổ lên, một mảng lớn ánh xuân tràn vào.

 

Hai thiếu niên tám chín tuổi rượt đuổi nhau cười đùa, từ ngoài cửa chạy vào.

 

Ở tuổi này, các thiếu niên nghịch ngợm như ch.ó mèo, ngày nào cũng quấn quýt bên nhau, không trèo tường thì cũng leo cây, ồn ào không chịu nổi.

 

Cơ Cầm nhìn con trai đi đến bên cây, thậm chí còn không nhìn rõ động tác của nó, chớp mắt một cái nó đã lật người ngồi lên cành cây trên tường, ngông nghênh không ra thể thống gì.

 

Ban đầu nàng cũng khuyên nó không được trèo cây, nhưng thiếu niên làm sao nghe lọt tai, nàng không quản được, dần dần cũng quen.

 

Cơ thể thiếu niên cường tráng, kế thừa vóc dáng của phụ thân, ngày nào cũng có sức sống dồi dào, Cơ Cầm nhìn con trai và thị vệ cười đùa, mặt mũi đỏ bừng dưới ánh nắng, khóe miệng cũng nở nụ cười.

 

Thị nữ bên cạnh nói: "Công chúa rời Tấn quốc cũng đã mười năm, thiếu chủ cũng sắp chín tuổi rồi."

 

Cơ Cầm cười nói: "Đúng vậy."

 

Năm đó nàng cùng Kỳ Triệt bỏ trốn, hai người đến biên giới Tấn Sở, phụ vương trong cơn thịnh nộ đã đích thân phái binh đến đưa nàng về, nhưng nàng vẫn kiên quyết ở lại bên Kỳ Triệt, khi đó trong mắt phụ vương lộ ra vẻ căm ghét tột độ.