Người phía sau đáp: "Tiểu nữ lang kia trông tuổi tác xấp xỉ với thiếu chủ, hẳn là… Nguỵ Công chúa. Lần này Ngụy Vương lại mang cả Công chúa đến sao?"
Kỳ Yến nhướng mày: "Nguỵ Công chúa?"
Dưới sườn núi, người Sở quốc bước ra, đón chào Ngụy Vương và Vương hậu từ xa đến.
Trước đây, hai nước Ngụy và Sở liên tục chiến tranh, quan hệ như nước với lửa, nhưng lần này đã đến để bàn bạc việc ngừng chiến, những lời khách sáo cơ bản vẫn phải duy trì.
Cơ Cầm hành lễ với Ngụy Vương và Vương hậu: "Lần này biết Ngụy Vương và Vương hậu đến, ta và phu quân đặc biệt chuẩn bị quà."
Cơ Cầm cho người mang quà lên, nhìn thấy Vệ Trăn, giọng nói dịu dàng lập tức mềm đi ba phần: "Đây hẳn là tiểu Công chúa? Thật là xinh đẹp, đáng yêu linh hoạt, thật sự kế thừa vẻ đẹp của nương nương."
Vệ Trăn nhìn người phụ nữ dịu dàng trước mặt, mỉm cười.
Đúng lúc đó, tiếng vó ngựa dồn dập càng lúc càng gần, vô cùng mạnh mẽ, Vệ Trăn quay lại, cuối bãi cỏ xuất hiện một đội quân.
Cỏ cây xao động, thiếu niên dẫn đầu được mọi người vây quanh nhanh chóng phi đến, ngọc bội trắng treo bên hông cậu lắc lư theo gió, dưới bộ áo đen huyền, vòng eo thon gọn và thẳng tắp.
Cậu nhảy xuống ngựa, hành lễ với Ngụy Vương và Vương hậu: "Tham kiến Ngụy Vương, tham kiến Vương hậu."
Ngụy Vương hỏi: "Đây là?"
Kỳ Triệt vẫy tay với hắn: "Là khuyển tử của tại hạ, vừa rồi không biết đua ngựa ở đâu, người dính đầy cỏ dại, giờ mới đến bái kiến Ngụy Vương, thật thất lễ."
Ngụy Vương cười lắc đầu: "Trẻ con ở tuổi này không chịu gò bó cũng là bình thường."
Kỳ Triệt vẫy tay, bảo cậu lại gần.
Kỳ Yến bước tới, khi lướt qua Vệ Trăn, một mùi cỏ dại nồng nặc từ người cậu bay qua, Vệ Trăn ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt thiếu niên dưới ánh nắng sắc sảo và tuấn tú.
Cậu chợt quay mặt lại, ánh mắt chạm đến tận đáy mắt cô, Vệ Trăn chỉ thấy mắt nóng lên, theo bản năng tránh ánh mắt cậu.
Sau đó, Kỳ Triệt lại nói: "Sở quốc đã chuẩn bị yến tiệc trong trướng cho Đại vương và Vương hậu, xin Đại vương và Vương hậu vào trướng."
Ngụy Vương nói "Được", nắm tay Vệ Trăn, cùng cô đi vào.
Vài ngày tiếp theo, các quan chức hai nước tiến hành đàm phán hòa bình ở biên giới. Ngụy Vương phu phụ bận rộn, chỉ để Vệ Trăn ở lại trong lều.
Cô bé cả ngày không có việc gì làm, cuối cùng vào một buổi chiều ngày thứ tư, không chịu được nữa, liền dẫn theo thị nữ ra khỏi lều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người cưỡi ngựa đến khu rừng phía sau doanh trại, thị nữ nói: "Công chúa, nô tỳ có nên gọi các thị vệ đang đợi ngoài rừng vào không?"
"Không cần, chúng ta chỉ đi dạo quanh rìa rừng thôi, nếu thị vệ đi theo ta, ngược lại sẽ làm kinh động thỏ rừng và nai rừng."
Ánh nắng buổi chiều thay đổi trên khuôn mặt cô bé, cô nói rồi đưa tay vuốt ve chú ngựa non màu hạt dẻ dưới thân.
Phía trước có một con thỏ rừng chạy qua, Vệ Trăn lập tức thúc ngựa đuổi theo, thấy thỏ trốn vào bụi cỏ, cô nhảy xuống ngựa, đang định đi về phía hang thỏ, bỗng từ phía sau truyền đến một tiếng tên vút lên chói tai.
Cô thấy lạnh sống lưng, quay người lại, mũi tên đó đã bay về phía cô.
Mũi tên sượt qua bắp chân cô, cô bị sức mạnh của mũi tên kéo lùi lại, loạng choạng ngã xuống đất.
"Công chúa!" Thị nữ chạy đến bên cạnh đỡ cô.
Vệ Trăn cúi đầu, đang định kéo chiếc váy bị mũi tên ghim vào, phía trước bụi cây truyền đến tiếng sột soạt.
Một con tuấn mã trắng từ từ bước ra sau bụi cỏ, thiếu niên trên ngựa cầm một cây cung điêu khắc tuyệt đẹp, khi cậu nhìn thấy cô, bàn tay cầm cung từ từ hạ xuống.
"Là muội sao?" Hắn sững sờ.
***Kỳ Yến, sao vừa gặp mặt đã làm hỏng váy của vợ tương lai rồi?***
Bắp chân Vệ Trăn truyền đến một cơn đau nhói, cô ngồi xổm xuống, nghe cậu nói: "Cẩn thận! Đừng để vấp phải hòn đá ở gót chân."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Cậu nhanh chóng xuống ngựa, cầm cung tên, mấy bước chạy đến trước mặt cô, đưa tay đỡ cô đứng dậy, một tay rút mũi tên dài cắm vào bùn đất.
"Có bị thương không?"
Váy cô bị bùn đất làm bẩn, dính một lớp bùn xám xịt, bắp chân bị mũi tên cứa rách, một vết rách mở ra, m.á.u đỏ tươi rỉ ra từ đó, thấm đỏ cả vải.
Kỳ Yến nhíu chặt mày, đỡ cô đến một tảng đá bên cạnh ngồi xuống, muốn đưa tay kiểm tra vết thương, Vệ Trăn lập tức rụt chân lại, tay Kỳ Yến khựng lại, lúc này mới nhận ra mình có chút thất lễ, ngẩng đầu nói: "Chân muội bị thương, nhưng may mắn vết thương không sâu, chỉ là vết thương ngoài da."
Cậu đứng dậy: "Muội đợi ta ở đây một chút."
Nói xong, cậu liền quay người nhanh chóng chạy vào rừng.
Cậu xuất hiện không báo trước, lúc đi lại vội vã, Vệ Trăn nhìn bóng dáng cậu biến mất, không biết hắn đi làm gì, cúi đầu nhìn vết thương, vừa nhấc bắp chân lên, lập tức đau đến hít một hơi khí lạnh.
Thị nữ vội vàng đỡ cô: "Công chúa cẩn thận."