Vệ Trăn chống hai tay vào tảng đá, từ từ đứng dậy, nói với thị nữ: "Chúng ta ra bờ sông rửa sạch vết thương và váy đi."
Hồ nhỏ cách họ cũng không xa, chỉ vài bước là đến. Thị nữ dùng khăn tay thấm nước, đơn giản làm sạch vết thương cho Vệ Trăn, phát hiện vết thương vẫn đang chảy máu, cô bé đau đến tái mặt.
"Nô tỳ băng bó đơn giản cho Công chúa, Công chúa nhịn một chút."
Vệ Trăn gật đầu, nhưng lại nghe thấy một tiếng gọi từ trong rừng, ban đầu hơi xa, sau đó giọng nói của thiếu niên dần trở nên rõ ràng: "Ngụy Công chúa?"
Vệ Trăn đáp lại một tiếng, chim chóc trong rừng bay lên, một loạt tiếng bước chân đến gần, thiếu niên từ trong rừng đi ra, tay cầm một nắm cỏ dại.
Cậu nhanh chóng đến trước mặt Vệ Trăn: "Ta đi tìm thảo d.ư.ợ.c cho muội, có thể giảm đau, muội hãy băng bó trước đi."
Cậu đưa nắm thảo d.ư.ợ.c ra, thị nữ nhìn nắm cỏ một cái, có vẻ do dự: "Thứ này trông không khác gì lá cỏ thông thường, thiếu chủ tìm được ở đâu vậy? Thứ không rõ nguồn gốc này, nô tỳ không thể tùy tiện bôi cho Công chúa."
Kỳ Yến nói: "Đây là t.h.u.ố.c thường dùng trong quân của chúng ta, ngay cả khi ta luyện võ bị thương cũng dùng nó, t.h.u.ố.c này không độc, có thể giảm đau, hoàn toàn có thể yên tâm dùng cho Công chúa. Hơn nữa, chỗ này cách doanh trại một đoạn đường, nếu không bôi t.h.u.ố.c mà cứ thế quay về, Công chúa e rằng sẽ đau một lúc."
Cậu quay mặt nhìn Vệ Trăn, trên đầu thiếu niên lấm tấm mồ hôi nhỏ li ti, là mồ hôi do cậu vất vả tìm t.h.u.ố.c cho cô, ánh mắt đầy sự chân thành.
Vệ Trăn đối mặt với ánh mắt cậu: "Vậy thì thử xem sao."
Thị nữ vẫn cảm thấy không ổn, Vệ Trăn lắc đầu với nàng.
Cô bé đưa tay ra về phía Kỳ Yến, Kỳ Yến rũ mắt, cẩn thận đặt t.h.u.ố.c nam vào tay cô, đầu ngón tay cố gắng không chạm vào da thịt cô, nhưng dù cẩn thận đến mấy, hai người vẫn vô tình chạm vào da thịt nhau.
Vệ Trăn theo bản năng rụt tay lại, đưa t.h.u.ố.c nam cho thị nữ, liếc nhìn người bên cạnh.
Trong những ngày ở doanh trại, nàng cũng đã gặp thiếu chủ nhà họ Kỳ vài lần, nhưng đều là nhìn nhau từ xa. Hầu như lần nào cậu cũng cưỡi ngựa, rõ ràng hắn chỉ lớn hơn cô vài tháng, nhưng dáng vóc lại cao hơn cô rất nhiều, trông thật phóng khoáng và ngạo nghễ.
"Cách giã thảo d.ư.ợ.c của ngươi không đúng, nước t.h.u.ố.c bị đổ rồi." Cậu cau mày nhìn thị nữ, rồi ngồi xổm xuống định giúp Vệ Trăn thoa thuốc, nhưng rồi lại nghĩ đến điều gì đó mà rụt tay lại, nhìn Vệ Trăn với ánh mắt dò hỏi: "Có thể để ta thử giúp Công chúa không?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt của lang quân chân thành, Vệ Trăn cảm thấy cậu cũng là người có lòng tốt, nếu sợ chịu trách nhiệm thì đã rời đi rồi, đâu còn giúp cô đi tìm thảo d.ư.ợ.c nữa?
Cô gật đầu: "Được."
Cậu đặt cây cung dài xuống đất, giơ tay đón lấy thảo dược, dùng đá nhẹ nhàng giã nát, ép lấy nước rồi đắp lên cẳng chân của Vệ Trăn.
Cảm giác đau rát chạy dọc theo vết thương lên trên, cẳng chân Vệ Trăn khẽ run lên, cậu vội vàng thả nhẹ động tác tay, kiên nhẫn xoa bóp nhẹ nhàng vùng cơ gần vết thương cho cô.
Quả nhiên loại thảo d.ư.ợ.c đó như lời cậu nói, vừa đắp lên đã có thể giảm đau, chỉ một lát sau, cô đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu nhận lấy chiếc khăn màu hồng đào của cô để băng bó vết thương, cuối cùng còn giúp cô thắt một cái nơ xinh xắn, rồi ngẩng đầu nói: "Xong rồi."
Vệ Trăn từ từ đứng dậy khỏi tảng đá: "Đa tạ thiếu chủ."
Cậu lắc đầu nói: "Không cần cảm ơn ta, chuyện hôm nay là lỗi của ta trước. Lúc đó ta đang đuổi theo con thỏ rừng, nghe thấy tiếng động trong rừng nên liền buông tên ra, không ngờ lại là muội."
Cậu nhìn ra phía rừng sau lưng: "Đã băng bó xong rồi thì về trước đi, đi thêm nữa là vào sâu trong rừng rồi."
Kỳ Yến bảo cô đợi tại chỗ, không lâu sau đã dắt ngựa của cô đến, đi đến trước mặt cô: "Còn có thể lên ngựa không?"
Vệ Trăn gật đầu, ngẩng mặt nhìn người trước mặt. Lần đầu gặp mặt mấy ngày trước, cô cứ nghĩ cậu là một tiểu lang quân kiêu ngạo, không ngờ lại đối xử với người khác chân thành như vậy.
Cậu đỡ cô lên ngựa, nói sẽ hộ tống cô về.
Hai người ra khỏi rừng, đội hộ vệ vội vàng tiến lên đón. Vệ Trăn bảo họ đi theo sau.
Gió lớn thổi tới, những sợi tóc mai của Vệ Trăn bay bay, nàng ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Bộ đồ của cậu cũng bị gió thổi tung một góc, dáng người thẳng tắp, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Gió mang theo giọng nói trong trẻo của cậu: "Lần sau muội vào rừng nhất định phải mang theo hộ vệ, đừng vào một mình, nhỡ đâu xảy ra chuyện bất trắc như hôm nay thì không tốt đâu."
Vệ Trăn "ừm" một tiếng: "Ta biết rồi, nhưng họ đi theo ta, cứ nhìn chằm chằm ta, ta thấy chán lắm. Lần sau sẽ không đi một mình nữa."