Bên kia cuối rừng, Cơ Anh đang ngồi trên lưng ngựa, hơi nhướng cằm về phía Vệ Trăn.
Công Tôn Nhàn nói: "Công chúa cứ đi đi. Ta không giỏi cưỡi ngựa lắm, không theo kịp người, sẽ làm chậm trễ Công chúa."
Vệ Trăn quay đầu nhìn nàng, khẽ cười nói: "Không sao, ta ở lại với muội. Vừa hay ta ở nước Ngụy cũng đã học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, có thể dạy muội."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Bên kia thị vệ quay về báo cáo, các nữ lang dường như không ngờ Vệ Trăn lại từ chối, sắc mặt lập tức tối sầm.
Vệ Trăn cũng không để ý đến họ, giơ tay kéo dây cương của Công Tôn Nhàn, dắt ngựa của nàng đi vào trong rừng.
Công Tôn Nhàn ngẩng đầu nhìn thiếu nữ áo hồng trước mặt, khẽ nói: "Công chúa thật tốt bụng."
Khóe môi thiếu nữ khẽ cong lên, dường như rất hài lòng. Nàng không đeo quá nhiều trang sức, chỉ cài một chiếc trâm hoa phù dung. Ánh nắng xuyên qua tán cây, lốm đốm chiếu lên khuôn mặt trắng như tuyết của các thiếu nữ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một vẻ đẹp trong trẻo như hoa phù dung vừa nở.
Nàng nói: "Đi thôi, không có thị vệ cũng tốt, cũng không ai làm phiền chúng ta."
Công Tôn Nhàn đáp một tiếng.
Vệ Trăn kiên nhẫn dạy Công Tôn Nhàn cưỡi ngựa, dù Công Tôn Nhàn học rất chậm, Vệ Trăn cũng chưa từng than phiền, Công Tôn Nhàn vừa cảm kích vừa áy náy. Giữa chừng hai người nghỉ ngơi, Công Tôn Nhàn dẫn ngựa đi uống nước bên sông, còn Vệ Trăn thì dắt ngựa của mình đi nhặt những mũi tên đã b.ắ.n ra rải rác trong rừng.
Vệ Trăn đi giày da hươu, len lỏi trong rừng, nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía sau rừng, ban đầu cứ tưởng là các nữ lang đang trò chuyện, nghe kỹ lại thì là giọng của các nam nhi.
"Huynh vắng mặt một tháng, đã bỏ lỡ không ít chuyện thú vị, huynh còn chưa gặp Nguỵ Công chúa phải không?"
"Đúng vậy, Kỳ huynh, nếu nói trước đây trong học cung chọn nữ lang nào nổi bật nhất, mọi người còn có ý kiến khác nhau, từ khi Nguỵ Công chúa đến, mọi người đều nói cùng một kiểu. Huynh thật sự nên gặp Nguỵ Công chúa đó."
Vệ Trăn nhìn về phía có tiếng nói.
Một giọng thiếu niên vang lên: "Nàng đã đến rồi sao?"
"Đúng vậy! Sao Kỳ huynh muốn đi gặp nàng không? Nếu muốn đi, chúng ta cùng đi!"
"Nàng ở đâu?" Thiếu niên hỏi, giọng trong trẻo, thanh thoát như dòng suối mát.
Vệ Trăn xuyên qua những tán cây lộn xộn, chỉ nhìn thấy một bóng người mờ ảo ngồi trên lưng ngựa, con ngựa đó toàn thân trắng như tuyết.
Bên kia dường như có tiếng hò reo, không lâu sau đám lang quân ồ ạt đi về phía trước, biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Trăn vừa quay người lạo, "soạt " một tiếng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mũi tên bay.
Một mũi tên lướt qua tai nàng bay đi, cắm vào thân cây trước mặt nàng, lông mũi tên vẫn còn rung động.
Từ phía sau rừng truyền đến giọng một lang quân xa lạ: "Ta thấy vừa nãy trong rừng hình như có con hươu hoang chạy qua, ta b.ắ.n trúng rồi sao?"
Một thiếu niên xa lạ khác tiếp lời: "Ở đây làm gì có hươu hoang, hươu hoang đều ở sâu trong rừng, huynh đừng b.ắ.n nhầm!"
"Để ta đi xem."
Vệ Trăn quay người lại, sau bụi cây truyền đến động tĩnh, một thiếu niên gạt bụi cây, đôi giày thêu kim tuyến đen tuyền đạp qua bãi cỏ, đi về phía này.
Ánh nắng đọng lại trên lông mày và khóe mắt hắn, khắc họa một khuôn mặt tuấn tú với khóe mắt phong lưu, hơi hếch lên.
Ánh mắt Vệ Trăn dừng lại, hắn quay đầu nhìn bụi cỏ phía sau, sau đó nhanh chóng đi về phía Vệ Trăn, hơi cúi đầu chào nàng: "Vừa nãy họ săn hươu, nghe thấy bên này có động tĩnh, không cẩn thận b.ắ.n tên lạc, nàng có bị thương không?"
Vệ Trăn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt cúi xuống của thiếu niên.
Hắn nhìn nàng một lúc lâu, thấy nàng không nói gì, hỏi: "Cô nương sao vậy?"
Vệ Trăn nói: "Lang quân không nhận ra ta sao?"
Lông mày hắn hơi nhíu lại, suy nghĩ một lát, nụ cười hàm ý xin lỗi: "Là nữ lang trong học cung phải không? Ta tháng này không ở trong học cung, nên có hơi không nhớ tên nàng."
Ánh mắt Vệ Trăn lay động, nhìn thiếu niên đứng cách nàng hai cánh tay, bốn năm không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều, tuy khuôn mặt ở đâu cũng khác so với trước đây, nhưng khí chất quanh người lại vẫn giống như thiếu niên trong ấn tượng của nàng, không hề thay đổi.
Lông mày hắn hơi nhếch lên, lại gọi một tiếng nữa.
Vệ Trăn nói: "Không sao, ta không bị thương."
Nói xong, nàng liền cắm mũi tên đã nhặt được vào ống tên, lật người lên ngựa, đi về phía bờ hồ.
Kỳ Yến nhìn động tác thuần thục của nàng khi lên ngựa. Trong học cung có rất nhiều nữ tử, hắn cũng chưa từng bỏ công sức để ghi nhớ từng cái tên và khuôn mặt. Khuôn mặt thiếu nữ trước mặt trông rất xa lạ, hắn lục lọi trong trí nhớ cũng không nghĩ ra được một cái tên nào.
Hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì về nàng.