Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 413



 

Nhưng hắn nhìn thấy dái tai nàng bị mũi tên đó lướt qua, hình như bị rách da chảy máu, hắn gọi Tinh Dã Câu từ phía sau rừng, cũng lật người lên ngựa.

 

Vệ Trăn cưỡi ngựa đi được vài trượng, thiếu niên từ phía sau đuổi kịp: "Tai nàng bị thương rồi."

 

Vệ Trăn lấy khăn tay ra, lau đi vết m.á.u nhỏ bên tai, khẽ cười nói: "Chỉ bị xước da một chút, không đáng ngại."

 

Nàng lại nói không sao, Kỳ Yến lúc này mới nói: "Vậy nếu cô nương không sao, ta xin cáo từ."

 

Vệ Trăn nắm chặt dây cương, hắn quả nhiên như Công Tôn Nhàn đã nói, không lạnh nhạt với ai, cũng không nhiệt tình với ai.

 

Người bên cạnh dường như muốn quay đầu đi, nhưng hắn nhìn Vệ Trăn, hơi nhíu mày nói: "Ta và cô nương trước đây, có phải đã từng gặp nhau không?"

 

Vệ Trăn giơ tay gạt cành cây, thúc ngựa đi về phía trước: "Ta và thiếu tướng quân là bạn học cùng ở Tấn cung."

 

Người bên cạnh im lặng. Hắn và nàng đi song song, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn nàng: "Nàng không phải người trong học cung."

 

Ánh mắt hắn cúi xuống, sau đó ngẩng lên, giọng nói đã thay đổi: "Chiếc ngọc bội này nàng đeo ở thắt lưng, là do năm ngoái ta phái người đưa đến Ngụy cung…"

 

Kỳ Yến chưa nói hết lời, Vệ Trăn đã thúc ngựa phóng ra khỏi rừng.

 

Người phía sau gọi: "Vệ Trăn!"

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Tiếng gọi này khiến mọi người quay đầu lại. Không ít nữ lang và lang quân đã ra khỏi rừng, nhìn thấy Nguỵ Công chúa thúc ngựa phi ra, còn phía sau nàng, thiếu niên cũng phi nước đại đuổi theo.

 

Mọi người chỉ thấy, ngựa của Nguỵ Công chúa nhanh chóng bị đuổi kịp, Kỳ Yến kéo dây cương của nàng, buộc nàng dừng lại.

 

Kỳ Yến vừa mới trở về, đã lại hành xử như vậy với Nguỵ Công chúa vừa đến. Nhất thời mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn, nhưng vì khoảng cách quá xa, hoàn toàn không nghe rõ hai người đang nói gì.

 

"Đúng là nàng!" Kỳ Yến kéo nàng đến bên cạnh, tà áo xanh bay phấp phới trong gió: "Ta cứ cảm thấy đã gặp nàng ở đâu rồi."

 

Vệ Trăn đưa tay giật lấy dây cương từ tay hắn, nâng tay vén những sợi tóc mai ra sau tai, đối mặt với ánh mắt hắn: "Ta không phải Ngụy Công chúa, không tên Vệ Trăn, vừa rồi cũng không nhận ra chàng, và ta cũng không hề quen chàng, trước đây căn bản chưa từng gặp."

 

Kỳ Yến sững sờ, rõ ràng những lời nói này là đang giận dỗi hắn. Nhưng ánh mắt thiếu nữ bình tĩnh, cũng không thể hiện ra nhiều sự tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngay khoảnh khắc hắn còn đang ngẩn người, nàng đã giật dây cương, thúc ngựa rời đi trước mặt hắn.

 

Kỳ Yến nhìn nàng đi xa. Một người đứng bên bãi cỏ đi về phía Kỳ Yến, chính là hoạn quan bên cạnh Tấn Vương.

 

Hoạn quan nói: "Điện hạ, Đại Vương mời ngài qua một chuyến."

 

Kỳ Yến hoàn hồn nói: "Được."

 

Khi Kỳ Yến được Tấn Vương triệu đến hỏi chuyện, tâm trạng hắn vẫn luôn lơ đãng. Đến nỗi Tấn Vương cũng nhận ra hắn đang thất thần, liên tục gọi ba lần "Kỳ Yến", Kỳ Yến lúc này mới hoàn hồn, nhìn người trước mặt: "Đại Vương vừa nói gì?"

 

Tấn Vương nói: "Quả nhân nói con vừa trở về, có thể không cần đến học cung, nghỉ ngơi vài ngày cho tốt."

 

Kỳ Yến nói: "Học nghiệp quan trọng, ngoại tôn không dám chậm trễ, vả lại nếu nhiều ngày không đến, sợ rằng cũng khó hòa nhập."

 

Khi mẫu thân đưa hắn về Tấn Cung, trong lòng cũng thấp thỏm, không biết Tấn Vương có chấp nhận hắn không. Tấn Vương chưa hoàn toàn tha thứ cho hành động của mẫu thân năm xưa, nhưng nhìn mẫu thân cũng không nói được lời nặng nề, còn đối với Kỳ Yến ban đầu cũng lạnh lẽo như băng, gần đây mới dần thay đổi thái độ, đặc biệt là lần này, Kỳ Yến đã hoàn thành việc Tấn Vương giao phó, quả thực cũng khiến Tấn Vương phải nhìn bằng con mắt khác.

 

Tấn Vương nói: "Con cần gì phải hòa nhập? Ai dám nói con không được. Lần này con giúp quả nhân làm việc rất tốt, đợi sau lần này, mỗi buổi chiều tan học hãy đến điện của quả nhân, quả nhân sẽ tự mình xem bài vở của con."

 

Lại nghe Tấn Vương hỏi hoạn quan: "Hôm nay Ngụy Công chúa không đến?"

 

Hoạn quan đáp: "Chiều nay là tiết cưỡi ngựa b.ắ.n cung, Công chúa không cần đến."

 

Kỳ Yến hỏi: "Ngụy Công chúa vì sao phải đến điện của Đại Vương?"

 

"Bẩm Điện hạ, Ngụy Công chúa này thân thể yếu ớt, vừa mới đến Tấn quốc đã nằm liệt giường nhiều ngày, Đại Vương liền đặc biệt tìm võ tướng cho Công chúa, mỗi ngày dạy Công chúa nạp khí thổ tức, đồng thời giúp Công chúa rèn luyện thể chất."

 

Kỳ Yến trầm ngâm một lát: "Quân doanh Kỳ gia có những phương pháp cường thân kiện thể như vậy, hài nhi có lẽ có thể giúp Công chúa."

 

Tấn Vương cúi đầu tiếp tục xem tấu chương: "Vậy thì tốt, sau này mỗi ngày tan học, con hãy cùng nàng đến điện của quả nhân. Quả nhân cũng không cần phải sai người bên cạnh đi đón nàng nữa."

 

Kỳ Yến nói một tiếng "Vâng", không lâu sau liền rời khỏi đại điện.