Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 418



 

Vệ Trăn lúc này mới lấy hết dũng khí nói: "Ta đến Tấn cung đã lâu, Kỳ thiếu tướng quân luôn chăm sóc ta chu đáo, ta rất biết ơn thiếu tướng quân, nhưng lại không hiểu vì sao chàng lại đối xử với ta tốt như vậy, dường như còn tốt hơn cả những lang quân và nữ lang khác trong cung."

 

Mặt hồ lấp lánh gợn sóng, gió nhẹ thổi qua. Gương mặt nàng in bóng những con sóng, rất lâu sau, mới nghe thiếu niên mở lời: "Ta còn nợ Công chúa một ân tình, đối xử tốt với Công chúa trước khi trả hết ân tình, chẳng phải là thái độ nên có để xin lỗi sao?"

 

Vệ Trăn nghĩ thầm thì ra là chuyện này, nói: "Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chàng cũng không cần cứ mãi bận lòng."

 

"Không chỉ vậy, Vệ Trăn, những thứ nàng tặng ta trước đây, ta cũng rất thích."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Nàng đã tặng Kỳ Yến cái gì? Trong bốn năm qua, nàng đã tặng một thanh kiếm, một bộ bản vẽ kiếm thuật truyền từ nước Ngụy, và một bộ hộ giáp.

 

Kỳ Yến nói: "Bộ bản vẽ kiếm thuật mà Công chúa tặng ta năm ngoái là bản độc nhất vô nhị của nước Ngụy, vô cùng quý giá, thực ra Công chúa vốn không cần đáp lễ những món quà ta tặng, nhưng nàng vẫn chuẩn bị quà mỗi năm, vậy thì ta đương nhiên càng phải chăm sóc Công chúa nhiều hơn một chút."

 

Hắn dừng lại, ánh mắt trong veo: "Và ta cảm thấy, ta và nàng khá hợp nhau, ở bên nhau rất vui vẻ."

 

Khóe môi Vệ Trăn khẽ cong lên, gió mát từ mặt sông thổi đến, Vệ Trăn nhìn thiếu niên đang ngắm nhìn bên bờ hồ, nàng cũng thuận theo ánh mắt hắn nhìn về phía xa.

 

Cảnh đêm nay thật đẹp, bên hồ đã thắp đèn lồng, như những vì sao nối tiếp nhau.

 

Nàng dùng đầu ngón tay móc vào vạt áo hắn: "Chàng đưa tay ra, ta cũng có thứ muốn tặng chàng."

 

Những ngón tay ấm áp của nàng đặt lên tay Kỳ Yến, khác với lúc hắn nắm tay nàng đ.á.n.h đàn trong điện, lúc này là bên bờ hồ trong cung điện, bất cứ lúc nào cũng có cung nhân đi qua.

 

Kỳ Yến sững sờ, trong khoảnh khắc đó, cảm giác tê dại lan dọc theo đầu ngón tay hắn lên trên, khiến đầu hắn hơi nóng.

 

Khi nàng yêu cầu lần thứ ba, cuối cùng hắn cũng mở tay ra, khuê nữ cẩn thận đặt một sợi dây bạc dài mảnh vào lòng bàn tay hắn.

 

"Chàng đã tặng ta cây trâm cài tóc do chính tay chàng chạm khắc, ta cũng tự tay bện cho chàng một sợi dây chuyền, trên đó đính ngọc, có thể buộc vào kiếm của chàng, nếu ngày thường đeo kiếm, sợi dây bạc rủ xuống, ánh lên màu bạc, rất đẹp mắt."

 

Sợi dây bạc nằm trong lòng bàn tay hắn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, bàn tay hắn từ từ khép lại, nắm chặt lấy nó, mỉm cười nhìn nàng: "Vệ Trăn, nàng khá hiểu sở thích của lang quân đấy."

 

Vệ Trăn khẽ nhướng mắt: "Cũng tạm thôi, ta chỉ biết Kỳ thiếu tướng quân thích gì, những công tử khác chưa chắc đã thích thứ ta tặng."

 

Thiếu niên tháo thanh kiếm đeo bên hông xuống, Vệ Trăn nhìn hắn định buộc sợi dây bạc lên, bước lên một bước nói: "Để ta giúp chàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nàng ngẩng đầu lên, những sợi tóc mai khẽ bay. Tay Kỳ Yến nắm chặt bảo kiếm khẽ siết lại, con cháu Kỳ gia bọn họ, bảo kiếm chưa bao giờ cho người ngoài chạm tay.

 

Nhưng khi nàng lại đưa tay về phía hắn, Kỳ Yến từ từ đưa kiếm cho nàng.

 

Xung quanh cây cối hoa lá rậm rạp, đổ bóng tối mờ ảo, che khuất bóng dáng của thiếu nam thiếu nữ.

 

Nàng buộc chặt sợi dây bạc, trả lại bảo kiếm cho hắn, Kỳ Yến vuốt ve vài lần nói: "Rất đẹp."

 

Hắn nói: "Mấy ngày tới, ta sẽ tiếp tục giúp nàng luyện đàn, được không?"

 

Nụ cười trên mặt Vệ Trăn chợt ngừng, nhưng nhìn vào đôi mắt trong sáng rạng rỡ của thiếu niên, nàng vẫn cười nói: "Được."

 

Vài ngày sau, đến kỳ thi đàn.

 

Sau khi Vệ Trăn thi xong, nàng bước ra khỏi đại điện, nhìn thấy Kỳ Yến đang đợi dưới gốc cây trong sân.

 

"Thế nào rồi?" Hắn bước tới, nhưng thấy nàng sắc mặt tái nhợt.

 

Vệ Trăn nín thở nhìn hắn. Hôm nay Tấn Vương đích thân đến giám khảo, thực ra nếu lúc đó nàng đ.á.n.h kém một chút, cố tình đ.á.n.h sai một vài nốt nhạc, thì có thể để lại ấn tượng không tốt cho Tấn Vương, nàng vốn dĩ muốn Tấn Vương nhận ra nàng tư chất kém cỏi.

 

Nhưng nàng suy đi tính lại, vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng, suốt bao ngày qua, lang quân vẫn luôn ở bên nàng luyện đàn.

 

Nếu nàng cố tình để Tấn Vương thất vọng, chẳng phải là phụ lòng tốt của Kỳ Yến sao? Nàng không muốn hắn đã ở bên nàng lâu như vậy, cuối cùng trên khuôn mặt hắn lại lộ vẻ thất vọng.

 

Nàng bước lên phía trước cười nói: "Đại Vương cho ta hạng ưu, khen ta đ.á.n.h đàn cực kỳ giỏi."

 

"Là hạng ưu sao?"

 

Nàng cười mắt cong như vầng trăng khuyết: "Đúng vậy, Đại Vương còn đặc biệt hỏi ta một câu, có phải có người chỉ dẫn ta không, ta đã nói là chàng."

 

Kỳ Yến khẽ nhướng mày: "Trong học viện nhiều người như vậy, trong số các nữ tử chỉ có nàng đạt hạng ưu."