Kỳ Yến nghe ra nàng đang muốn chuyển chủ đề, nói: "Vậy lát nữa tùy tiện săn vài con thỏ rừng là được."
"Với tài năng của chàng, nếu chỉ săn được chút ít con mồi, e rằng sẽ khiến họ nghi ngờ, không biết hôm nay chúng ta đã làm gì trong rừng."
Quy tắc săn b.ắ.n hôm nay cũng khác so với trước đây. Mỗi đội trước khi vào rừng, sẽ buộc một mảnh vải lên một con mồi của mình, phải đảm bảo không bị đội khác cướp mất, nếu bị cướp mất thì tất cả con mồi sẽ thuộc về đội đối phương.
Vì vậy, đội nào muốn thắng hôm nay, hoặc là săn được con mồi rồi ẩn nấp ở đâu đó không bị phát hiện, hoặc là có đủ thực lực để cướp con mồi của đội khác.
Vệ Trăn nói: "Chúng ta cứ săn vài con mồi nhỏ trước, sau đó trốn trên núi, đợi đến chiều tối khi cuộc thi sắp kết thúc, thì nhân cơ hội đi cướp của đội khác."
Kỳ Yến cười nói: "Cướp của họ sao?"
Vệ Trăn nói: "Chàng thong thả cưỡi ngựa cùng ta suốt đường, chẳng phải cũng có ý đồ này sao. Hơn nữa, với quy tắc hôm nay, ta nghĩ các đội khác e rằng cũng chưa chắc đã chuyên tâm săn bắn, họ cũng trốn ở đâu đó chờ thời cơ để đ.á.n.h lén. Chỉ có điều, chúng ta chỉ có hai người, song quyền nan địch tứ thủ, nếu thật sự đối đầu trực diện, sẽ không chiếm ưu thế."
Kỳ Yến nói: "Có ta ở đây, nàng không cần phải sợ họ."
Vệ Trăn cười nói: "Được!"
Buổi chiều, họ tùy tiện săn được chút ít con mồi trong rừng, sau đó tìm một hang núi kín đáo để nghỉ ngơi, chuẩn bị đợi mặt trời lặn rồi mới xuống núi.
Cảnh ở đây cực kỳ đẹp, cửa hang đối diện với rừng phong, mặt trời vàng úa lặn về tây, ánh nắng vàng rực chiếu xuống, nhuộm lá phong thành màu cam vàng, rực rỡ như vàng chảy, giống như một biển vàng mênh mông.
Hai người ngồi bệt xuống đất, cảnh sắc phản chiếu trong mắt Vệ Trăn, nàng nói: "Nơi này thật sự rất giống hậu sơn của Ngụy Cung, khi thu về, ta sẽ cùng phụ vương và mẫu hậu lên núi ngắm cảnh, phụ vương rất thích vẽ tranh, đã vẽ cho ta rất nhiều bức họa, có một bức được vẽ ở hậu sơn."
Kỳ Yến chống cằm, nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, nói: "Ngụy Vương và Vương hậu thật sự khác với những gì ta tưởng tượng, ta còn nghĩ họ sẽ cực kỳ nghiêm khắc với nàng, nhưng nhìn tính cách của nàng, liền biết nàng được Ngụy Vương và Vương hậu yêu thương mà lớn lên."
Vệ Trăn ôm đầu gối khẽ cười, hăn nói: "Vệ Trăn, nếu nàng không phải là Nguỵ Công chúa, nàng sẽ muốn làm gì?"
Vệ Trăn khẽ nhíu mày, câu hỏi này nàng chưa từng nghĩ tới: "Nếu không phải Công chúa, ta muốn đi khắp thiên hạ để khám phá. Vậy còn chàng? Nếu sau này chàng không làm tướng quân cầm quân đ.á.n.h trận nữa, chàng sẽ làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nói: "Trở thành một du hiệp."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Du hiệp?"
"Đúng vậy, giống như những du hiệp được miêu tả trong sách truyện vậy, cung lưng đón ráng chiều, gió thu cưỡi ngựa, tự do tự tại, đi khắp thiên hạ."
Gió đêm thổi tung những sợi tóc mai của hắn, thiếu niên phong lưu lười biếng: "Nhưng hiệp sĩ cầm kiếm là để bảo vệ những người yếu đuối, làm tướng sĩ cũng vậy, nếu tướng sĩ ngã xuống, thì lưỡi d.a.o của quân địch sẽ chĩa vào vô số thường dân phía sau lưng, vì vậy tướng quân gánh vác nhiều hơn, ta rất kính trọng Tấn Vương và phụ thân ta, sau này có một ngày ta cũng sẽ trở thành những anh hùng như họ."
Vệ Trăn khẽ nói: "Ta tin chàng."
Chàng quay mắt: "Còn nàng?"
Vệ Trăn suy nghĩ rất lâu, nghiêm túc nói: "Ta muốn học một ít y thuật, chữa khỏi những bệnh cũ của phụ vương và mẫu hậu, họ đã chịu khổ rất nhiều từ những năm tháng trước. Nếu ta không phải Công chúa, chàng làm du hiệp, ta cũng sẽ đi khắp thiên hạ, làm một đại phu hành y cứu người, chữa bệnh cứu người, giúp chúng sinh thoát khỏi khổ đau."
Kỳ Yến cười không nói.
Trong rừng vang lên vài tiếng chim hót, ráng chiều tối khiến người ta buồn ngủ, Kỳ Yến nhìn về phía rừng cây xa xăm, dần dần khép mắt lại, và người bên cạnh cũng dần im lặng.
Hắn chợt giật mình tỉnh giấc, mới nhận ra ráng chiều dần tối đi, đồng thời vai cảm thấy nặng trĩu, là nàng đã nhẹ nhàng gác đầu lên vai hắn.
"Vệ Trăn, Vệ Trăn?"
Kỳ Yến khẽ gọi hai tiếng, mi mắt cô gái khép lại, nàng đã ngủ thiếp đi một cách yên tĩnh, nửa người dựa vào hắn, đầu ngón tay đặt cạnh tay hắn, chạm vào đầu ngón tay hắn.
Kỳ Yến không nhận được hồi đáp từ nàng một lúc lâu, không đẩy nàng ra, cụp mắt nhìn bàn tay nàng, chợt nhớ lại cảnh tượng trong rừng, khi nàng cưỡi ngựa, ống tay áo lướt qua ống tay áo của hắn, và cảnh nàng muốn nắm tay hắn rồi lại rụt tay về.
Hắn từ từ mở bàn tay ra trước mặt đất, đổ bóng bàn tay xuống, vừa đủ để nắm lấy bóng tay nàng.