Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 423



 

Hắn nhìn hai cái bóng đan vào nhau, một nụ cười nhạt nở trên môi, ngẩng đầu huýt sáo một tiếng, gọi Tinh Dã Câu đến bên cạnh, vuốt ve đầu ngựa. Hoàng hôn buông xuống, vầng sáng mờ ảo bao phủ lấy họ.

 

Hắn không đ.á.n.h thức Vệ Trăn, kiên nhẫn chờ nàng tỉnh lại.

 

Màn đêm dần buông xuống, những vì sao trong trẻo chiếu rọi, Vệ Trăn từ từ mở mắt tỉnh dậy, mới nhận ra mình đang dựa vào cánh tay hắn, vội vàng ngồi thẳng dậy.

 

Kỳ Yến nói: "Tỉnh rồi sao?"

 

Vệ Trăn ngượng ngùng vuốt lại mái tóc mai, má hơi ửng hồng: "Vừa rồi không biết sao lại dựa vào chàng ngủ thiếp đi mất, thật ngại quá, ta có ngủ lâu lắm không, có làm lỡ việc đi săn của chàng không?"

 

Kỳ Yến nói: "Không sao, nếu lát nữa xuống núi họ có hỏi, cứ nói hôm nay vận may không tốt lắm, chúng ta bị lạc trong núi."

 

Hắn khẽ nói: "Nếu nàng thấy mệt, có thể tựa thêm một lát nữa."

 

Vệ Trăn sững sờ, hắn nói xong liền quay đầu vuốt ve con ngựa, như thể hoàn toàn không để tâm đến hành động vừa rồi nàng tựa vào người hắn. Vệ Trăn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Vệ Trăn ngẩng đầu lên, những vì sao phản chiếu trong mắt nàng. Nàng đang định nói "quay về thôi" thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ trong rừng.

 

Không xa phía trước, ánh sáng của những ngọn đuốc bốc lên, tiếng mọi người nói chuyện vọng đến: "Hai người đó đi đâu rồi? Mãi rồi không thấy về, đừng nói là gặp phải nguy hiểm gì nhé."

 

"Đừng nói lung tung, có Kỳ Yến ở đó, sẽ không sao đâu."

 

"Ôi! Kia không phải Kỳ Yến và Công chúa sao!"

 

Mọi người cầm đuốc đến bên hang động, thấy hai người vẫn bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, nói rằng trời đã tối, thấy hai người lâu không xuống núi, lo lắng có chuyện nên lên tìm.

 

Vệ Trăn ngạc nhiên, vội nói: "Khiến mọi người lo lắng rồi, ta và Thiếu tướng quân không gặp nguy hiểm gì, chỉ là bị lạc đường thôi."

 

Mọi người nói: "Nếu đã vậy, thì xuống núi thôi, trời cũng không còn sớm nữa."

 

Vệ Trăn đi đến chỗ ngựa của mình, vừa định lên ngựa thì chợt nhận ra mình vẫn đang khoác áo choàng của Kỳ Yến. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Yến đang nói chuyện với các lang quân.

 

Trong ánh sáng mờ ảo, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau với nàng, rồi rất nhanh lại nhìn sang chỗ khác, như thể vô tình lướt qua, nhưng khóe môi lại rất nhanh cong lên một nụ cười cực kỳ nhạt.

 

Nhưng Vệ Trăn biết Kỳ Yến đã nhìn thấy nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, nàng hít một hơi thật sâu, mỉm cười cởi áo choàng xuống, treo lên lưng ngựa.

 

Chuyến du ngoạn mùa thu kết thúc, dù vô vàn luyến tiếc, nhưng mọi người cũng chỉ có thể lên đường trở về Tấn Cung.

 

Thoáng chốc đã đến tháng Chạp, học cung cũng đón kỳ nghỉ. Các thị nữ của Vệ Trăn đã sớm sắp xếp mọi thứ cho nàng. Đến ngày khởi hành về Ngụy, trước khi lên xe ngựa, Vệ Trăn lần lượt từ biệt bạn bè.

 

Đến lượt từ biệt Kỳ Yến, lời nói của nàng không khác gì so với những người khác, nhưng ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt hắn, hồi lâu không rời.

 

"Vậy, Kỳ Thiếu tướng quân, hẹn gặp lại mùa xuân năm sau." Nàng mỉm cười nói xong, chuẩn bị lên xe ngựa, thì bị bàn tay ai đó nắm lấy cổ tay từ phía sau, nàng quay đầu lại.

 

Hơi thở ấm áp, dịu dàng của Kỳ Yến phả vào má nàng, hắn thì thầm bên tai nàng: "Ta sẽ nhớ nàng."

 

Vệ Trăn sững sờ, các ngón tay siết c.h.ặ.t t.a.y áo hắn. Khi hắn đưa tay đỡ nàng lên xe ngựa, nàng quay đầu khẽ nói: "Ta cũng sẽ nhớ chàng."

 

Mãi cho đến khi xe ngựa lăn bánh, trái tim Vệ Trăn mới trở lại lồng ngực, vành tai nàng ửng hồng.

 

Ngụy Cung không bị ràng buộc bởi những nghi lễ rườm rà như Tấn Cung, Vệ Trăn sau khi về cung cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Phụ vương và mẫu hậu kéo nàng lại trò chuyện. Sau đó, Vệ Trăn ngày ngày quấn quýt bên hai người.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vào đêm giao thừa, trời đổ một trận tuyết lớn.

 

Màu tuyết trắng xóa xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào, Vệ Trăn mở hé cửa sổ một khe nhỏ, nhìn những bông tuyết bay lượn bên ngoài, thở ra một làn hơi ấm mỏng.

 

Hôm nay là giao thừa, không biết Sở địa có tuyết rơi không, Kỳ Yến thế nào, có sống tốt không. Hắn hẳn là ở Sở địa, cùng Công chúa Cơ Cầm và Kỳ tướng quân đón lễ.

 

Cô gái trẻ tựa đầu vào cửa sổ, những hạt tuyết nhỏ li ti rơi xuống chiếc áo mới của nàng, những chiếc đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên lung lay, tràn ngập không khí vui tươi.

 

Từ phía sau, tiếng Ngụy Vương hậu vang lên: "Ương Ương, trong điện đốt lò sưởi, mau đóng cửa sổ lại đi, cung nhân đã mang bữa tối lên rồi, mau đến dùng bữa đi."

 

Vệ Trăn nói "vâng" một tiếng, vừa định đóng cửa sổ thì lúc này, bên ngoài điện bỗng truyền đến tiếng bước chân.

 

Người đến là sứ giả đưa thư. Sau khi bái kiến Ngụy Vương và Vương hậu, người đó đi thẳng đến chỗ Vệ Trăn, hai tay dâng thư lên.

 

"Bẩm Công chúa, là thư gửi từ Sở quốc."