Thỉnh thoảng, nàng sẽ lấy đàn ra, gảy đàn cho hắn bên ngoài xe nghe, cũng coi như giải tỏa sự buồn chán và mệt mỏi trên đường.
Ngày hôm đó, hắn nghe ra khúc nhạc nàng gảy, liền thúc ngựa đến gần, lời nói vang lên: "Vệ Trăn, khúc nhạc này kể về tình cảm ngưỡng mộ của một nữ tử dành cho lang quân."
Tiếng đàn dừng lại, dây đàn rung động khiến đầu ngón tay và trái tim nàng cùng lúc rung lên.
Vệ Trăn nhìn những trúc giản nằm rải rác trên sàn, làm sao lại không biết khúc nhạc đó đang kể về tình cảm gì? Nhưng vừa rồi, đối diện với bản nhạc cầm đó, nhìn hắn ngoài màn xe, nàng gần như vô thức mà gảy ra khúc nhạc này.
Nàng nhặt những trúc giản lên, nói: "Ta tùy tiện gảy theo bản nhạc cầm thôi."
Ngoài xe im lặng trong chốc lát, hắn khẽ nói: "Thật sao."
Thật sao. Hai chữ này nhẹ nhàng rơi bên tai, lòng Vệ Trăn như đón một trận mưa xuân lất phất, ẩm ướt cả tâm can, có tình cảm gì đó không thể kiềm chế mà điên cuồng nảy nở.
Kinh đô Nguỵ quốc và kinh đô Tấn quốc không quá xa, mặc dù trên đường gặp phải gió tuyết, nhưng chỉ trong nửa tháng, họ đã đến Tấn Cung.
Vệ Trăn bước xuống xe ngựa, Công Tôn Nhàn đã tiến đến đón, nàng nhiệt tình hàn huyên với các bạn học cũ.
Lại nghe thấy tiếng trò chuyện của các công tử từ xa vọng đến: "Bộ áo lông cáo của Công chúa này, ta thấy có vẻ quen mắt lạ."
"Hình như là chiếc mà Kỳ huynh đã sai người làm vào cuối năm ngoái, lúc đó ta còn lấy làm lạ, sao chiếc áo lông cáo đó lại giống như làm cho nữ tử vậy?"
"Đúng vậy, đúng lúc trời đổ tuyết lớn, Kỳ huynh một mình vào rừng, săn mấy ngày mới được vài con cáo trắng, hóa ra là làm áo lông cáo cho Công chúa Nguỵ sao…"
Mấy công tử bên kia đang trò chuyện, Kỳ Yến đi tới nói: "Không giống, đây là do Nguỵ Vương làm cho Công chúa, đừng nói bậy, các ngươi xem kỹ lại đi."
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, vẻ mặt thản nhiên, đến cả Vệ Trăn cũng ngẩn người.
Đám thiếu niên quý tộc đó lại nhìn kỹ chiếc áo lông cáo trắng của Vệ Trăn từ trên xuống dưới, rồi từng người một nói: "Quả thật không giống lắm."
Kỳ Yến quay đầu nhìn nàng, ánh xuân đã nhuộm lên cành cây, đôi mắt ấy trong sáng rạng rỡ, sáng hơn cả những viên đá quý trên đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Trăn nắm chặt áo lông cáo, khóe môi nhếch lên, để lộ hàm răng trắng.
Nàng biết, chiếc áo lông cáo này chính là do hắn săn cho nàng.
Mùa đông năm ngoái, có chàng trai vì nàng mà vào rừng săn cáo trắng, làm cho nàng chiếc áo lông cáo trắng; mùa xuân, hắn đích thân vượt ngàn dặm đến Nguỵ quốc đón nàng, mang đến cho nàng những đóa hoa xuân rực rỡ; sau đó vào mùa hè, họ cùng nhau học hành; đến mùa thu, họ lén lút sau lưng mọi người, đến vùng hoang vu phía sau Tấn Cung, cùng nhau phi ngựa.
Năm đó, nàng mười bốn tuổi.
Đông qua hè đến, xuân đi thu lại, thoáng chốc đã hai năm.
Ấn tượng của Vệ Trăn về Tấn Cung là vào những ngày xuân thu, nắng ở Tấn Cung luôn ấm áp dịu dàng, những ngày nàng ở học viện vô lo vô nghĩ, cứ nghĩ sẽ luôn bình yên như vậy, cho đến một ngày, Tấn Vương chỉ hôn cho một nữ lang trong học viện.
Chỉ trong một ngày, Vệ Trăn đột nhiên cảm nhận được sự trưởng thành.
Sau giờ học, Vệ Trăn cùng Công Tôn Nhàn đi về tẩm cung, người bên cạnh không ngừng lải nhải, Vệ Trăn đang nặng lòng nên không nghe, một lúc sau, nàng mới hoàn hồn, từ lời nói của đối phương mà nắm bắt được vài lời, nào là "Kỳ Yến", nào là "trở về".
"A Nhàn, muội vừa nói gì vậy?" Vệ Trăn hỏi.
Công Tôn Nhàn nói: "Muội nói, Kỳ thiếu tướng quân sắp từ tiền tuyến trở về rồi, tỷ không muốn gặp hắn sao?"
Mắt Công Tôn Nhàn sáng rực, như thể mong muốn nhìn thấy vẻ vui mừng trên gương mặt Vệ Trăn, nhưng Vệ Trăn chỉ khẽ "ừm" một tiếng.
Công Tôn Nhàn khoác tay Vệ Trăn: "Tỷ và ngài ấy vẫn còn giận nhau sao?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn cũng không phải giận Kỳ Yến, chuyện này thật sự nói ra thì dài dòng.
Năm mười bốn, mười lăm tuổi, nàng và Kỳ Yến luôn giữ mối quan hệ thân thiết. Hắn dẫn nàng lén lút trốn ra khỏi cung chơi đùa, họ tặng quà cho nhau, nhưng theo tuổi tác lớn dần, giữa họ dường như có thêm một lớp giấy mỏng, không còn là tuổi trẻ thơ ngây có thể tùy tiện đùa giỡn nữa.
Cuối năm ngoái, khi trận tuyết đầu mùa đông rơi xuống, Kỳ Yến đã lên núi suốt đêm, hái một bó hoa mai tặng nàng, chỉ vì người ta đều nói hoa mai bên vách đá núi cao ngoại ô kinh thành, nở rộ trong tuyết, dáng vẻ vô cùng đẹp.
Hai người vì chuyện này mà cãi vã, nàng lo lắng hắn vì thế mà bị lạnh, không muốn hắn làm chuyện như vậy nữa, nhưng Kỳ Yến lại hoàn toàn không để tâm.