Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 426



 

Bên ngoài xe yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa của đoàn xe đang đi và tiếng gió gào thét.

 

Vệ Trăn sờ bó hoa trong lòng bàn tay, trong lòng đang ấp ủ cách mở lời, vốn muốn hỏi hắn có phải đặc biệt đến đón nàng không, nhưng lời đến miệng lại không dám hỏi thẳng, mà biến thành: "Kỳ Yến, sao chàng lại đến?"

 

Ngoài rèm truyền đến tiếng của lang quân: "Là Tấn Vương sai ta đến."

 

"Thì ra là vậy." Nàng khẽ mím môi, may mà không tự mình đa tình hỏi thẳng.

 

Bên ngoài xe ngựa, Kỳ Yến nghe thấy giọng điệu trả lời của nàng có vẻ buồn bã, hắn cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt nghiêng của thiếu nữ in trên rèm xe, như thể có thể tưởng tượng được vẻ mặt của nàng.

 

Người hộ vệ bên cạnh nói: "Thiếu tướng quân, ngài chẳng phải vì..."

 

Kỳ Yến quả thật là đặc biệt vì nàng mà đến, là hắn đã đề nghị với Tấn Vương nên phái người đến đón Nguỵ Công chúa về Tấn, cũng là hắn đề xuất mình có thể đến đón nàng.

 

Kỳ Yến hỏi nàng: "Vệ Trăn, nàng có muốn gặp ta không?"

 

Sau tấm rèm, nàng nói: "Thiếu tướng quân đã gửi cho ta một lá thư vào dịp cuối năm, nói muốn gặp ta, mong chờ gặp ta vào đầu xuân, vậy..."

 

Lời nói của nàng dần dừng lại, giọng thiếu nữ trong trẻo, như tuyết nhẹ.

 

Nàng do dự rất lâu, mới mở lời nói: "Trong lòng chàng nghĩ gì về ta, ta cũng có tình cảm tương tự với chàng. Kỳ Yến, chàng có muốn gặp ta không?"

 

Kỳ Yến liên tục vuốt ve dây cương trong tay, lặp lại lời nàng: "Ta có tình cảm gì với nàng, nàng cũng có tình cảm đó với ta?"

 

Vệ Trăn nói: "Đúng vậy."

 

Kỳ Yến khẽ cười một tiếng: "Vậy thì ta đối với nàng cực kỳ đặc biệt, ta chưa từng đối xử với bất kỳ nữ lang nào tốt như đối với nàng, nàng cũng vậy sao?"

 

Vệ Trăn nói: "Có lẽ vậy. Kỳ thiếu tướng quân cũng là lang quân có quan hệ tốt nhất của ta trong Tấn cung."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Hắn cười rồi nói: "Vậy thì ta đặc biệt quan tâm đến nàng, đôi khi còn để ý đến cảm xúc của nàng hơn cả bản thân ta, nàng cũng vậy sao?"

 

Tay Vệ Trăn đặt trên váy, nắm chặt lấy váy.

 

Hắn lại gần hơn nữa: "Vệ Trăn, ta muốn ở bên nàng mỗi ngày, trong đầu ta luôn nghĩ đến nàng, nàng cũng vậy, Vệ Trăn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vệ Trăn không ngờ hôm nay lại nghe được những lời như vậy từ miệng hắn, tim đập thình thịch, ngay sau đó, người bên ngoài liền nói: "Vệ Trăn, ta nói đùa thôi, nàng đừng để bụng."

 

Vệ Trăn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt ve hai bên tai, may mà có thành xe che chắn, nếu không đôi tai đỏ bừng của nàng lúc này chắc chắn sẽ bị nhìn thấy.

 

Nàng vuốt ve bó hoa đặt trên bàn, quay đầu nhìn ra rèm xe, bóng dáng thiếu niên nhấp nhô theo lưng ngựa, sáng sủa rõ ràng, tay nàng từ từ nâng lên, mượn ánh sáng để phác họa bóng hắn trên rèm xe.

 

Vài câu nói đơn giản của hắn đã khiến nàng đỏ mặt tía tai. Nàng không trực tiếp trả lời, nhưng thực ra nàng chính là như hắn mô tả.

 

Nàng quan tâm đến cảm xúc của hắn, đôi khi còn hơn cả bản thân mình, khi xa hắn, nàng luôn không ngừng nghĩ đến khuôn mặt hắn...

 

Nàng tựa đầu vào thành xe, không lâu sau, hắn từ bên ngoài đưa vào một chiếc hộp gỗ tử đàn.

 

Vệ Trăn khó hiểu nhìn hắn, Kỳ Yến nói: "Mở ra xem đi."

 

Nàng cúi người đặt chiếc hộp tử đàn lên tấm thảm, cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc áo choàng lông cáo trắng.

 

Lông cáo trắng muốt, sờ vào thấy chất liệu mềm mại, Vệ Trăn cầm nó ra khỏi hộp, đuôi lông cáo chạm đất, những viên đá tua rua đính trên đó lung lay, trông thật lộng lẫy và quý phái.

 

Vệ Trăn áp chiếc áo lông cáo vào ngực, cảm thấy ấm áp vô cùng, quay đầu nói: "Tặng cho ta sao?"

 

Kỳ Yến ừ một tiếng: "Mùa này, thời tiết thất thường, lúc ấm lúc lạnh, sau này còn vài trận tuyết nữa, ta đã chuẩn bị một chiếc áo lông cáo trắng tặng nàng trước khi đến đây, là món quà ta chuẩn bị cho nàng năm nay. Thử xem sao?"

 

Hắn nhìn thiếu nữ mặc áo choàng vào, quay người lại đối mặt với hắn, mắt nàng long lanh, cổ áo lông cáo trắng muốt ôm lấy chiếc cằm thon thả của nàng, khiến má nàng đỏ bừng, như tuyết chất ngọc, sương đọng châu.

 

Nàng nghiêng người đến: "Đẹp không?"

 

Kỳ Yến cười nói: "Đẹp, rất hợp với nàng."

 

Vệ Trăn cười rạng rỡ ôm chặt áo lông cáo: "Chiếc áo lông cáo này mặc rất ấm, ta rất thích!"

 

Kỳ Yến trên đường đến đây, đã nghĩ rất nhiều lần về vẻ mặt nàng khi nhận được món quà, còn sợ nàng không thích, có thể nhận được phản hồi hài lòng như vậy từ nàng, trái tim treo lơ lửng cũng đã hạ xuống.

 

Xe ngựa từ từ đi về phía đông, trên đường trở về Tấn cung, hai người tự nhiên sớm tối ở bên nhau, nhưng bên cạnh Vệ Trăn đều là người do Nguỵ Vương và Vương hậu để lại cho nàng, hai người cũng không thể quá thân mật qua lại.