Hắn đặt tên thân mật cho bé là Oánh, chính là mong sau này nàng sẽ rực rỡ như ánh xuân.
Kỳ Yến nâng tay lên, bé gái cảm nhận được sự chạm vào của hắn, nâng những ngón tay nhỏ nhắn hồng hào lên.
Kỳ Yến cười nâng bé gái lên cao, Vệ Trăn nhìn hai cha con, nở nụ cười nhẹ, nói: "Quốc hiệu mới chàng đã nghĩ ra chưa?"
Sau khi các nước trải qua biến động, chiến tranh bình định, Vệ Trăn dự định sẽ sáp nhập cả nước Ngụy vào bản đồ các nước. Sau này Kỳ Yến quản lý quân vụ quốc gia, còn Vệ Trăn nắm giữ các quyền lực khác. Về phần đất Ngụy cũ, vẫn giữ nguyên mọi binh mã ban đầu, do Vệ Trăn chủ trì nội chính, Kỳ Yến sẽ không can thiệp một ly.
Quốc gia mọi thứ đều phồn thịnh, dường như cần một quốc hiệu mới, để nói lời tạm biệt với quá khứ.
Những ngày này hai người đang băn khoăn về việc này.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Kỳ Yến nói: "Nghĩ xong rồi."
Hắn cúi người xuống, dùng đầu ngón tay viết một chữ vào lòng bàn tay nàng.
Ánh nắng vàng óng ánh lướt qua ngón tay hắn, Vệ Trăn chăm chú nhìn xong chữ hắn viết, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Dùng chữ này sao?"
Kỳ Yến cười nói: "Đúng vậy, cứ dùng chữ ‘Ương’. Mặt trời mọc ở trung tâm trời, chiếu sáng bốn phương, Ương có nghĩa là trung tâm."
Hắn cúi đầu, giọng nói trầm ấm: "Cũng là Ương Ương của ta."
Vệ Trăn khẽ ngước mắt lên, khuôn mặt hắn đắm mình trong ánh nắng vàng rực như tan chảy, chậm rãi nói: "Ta muốn sau này ngàn đời vạn đời con dân khi nhớ về nàng và ta, đều biết đây là triều đại của nàng và ta."
Trong mắt Vệ Trăn ánh lên ý cười, nàng dang rộng vòng tay về phía hắn. Hắn liền cúi người ôm lấy nàng: "Ngủ thêm một lát nhé, buổi chiều ta không có việc gì, sẽ ở bên nàng và A Oánh."
Vệ Trăn cười nói: "Được."
Ánh sáng dịu dàng bao phủ đôi trẻ, nhẹ nhàng lay động theo làn gió, vạn vật đều tỏa sáng.
Khoảnh khắc này, cảnh xuân đẹp vô hạn.
***
Các hệ liệt/truyện dài khác trên kênh của tớ:
❤🥰😘🥰❤️ SERIES BẢY ĐẠI GIA TỘC DUY TRÌ THIÊN ĐẠO ❤🥰😘🥰❤️
Mạnh gia có thể truyền thừa yêu mạch, Vân gia song sinh quỷ thai, nữ nhân Lâm gia có thể trường sinh, Kỷ gia xuất hiện dị đồng, Tô gia đi lại giữa thời không, Mục gia thao túng cảm xúc, Kiều gia có thể đọc tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bảy đại gia tộc, huyết mạch tương truyền.
Mỗi gia tộc nắm giữ một dị năng khác nhau, tuân theo quy tắc của Thiên Đạo, lưu chuyển không ngừng trong thế gian, tay không vấy m.á.u vô tội, nếu không ắt sẽ bị phản phệ!
❤🥰😘🥰❤️ Quân Hôn - Thủ trưởng, vợ anh dắt con đến tìm rồi!!! ❤🥰😘🥰❤️
Tô Chiêu Chiêu thức đêm đọc xong một cuốn tiểu thuyết thời đại, vừa tỉnh dậy thì bị xuyên vào thế giới trong sách, trở thành người vợ trước c.h.ế.t sớm của nam chính, thậm chí ở trong truyện, tên cô còn không được nhắc tới.
Nam chính tưởng rằng người vợ trước này đã mất, người vợ lại tưởng rằng chồng mình đã c.h.ế.t, liền mang theo đôi con trai gái vất vả mưu sinh, lao lực quá độ mà qua đời! Sau đó Tô Chiêu Chiêu tội nghiệp xuyên đến...
Trong thời đại thiếu thốn này, Tô Chiêu Chiêu lại tứ chi không linh hoạt, không biết trồng trọt...
Nhìn bát cháo rau trước mặt, cô quyết định dẫn theo hai đứa con đi tìm cha chúng!
Có đàn ông hay không không quan trọng, quan trọng là không bị đói bụng, nếu có một công việc ổn định thì càng tốt!
❤🥰😘🥰❤️ Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi ❤🥰😘🥰❤️
Xuyên không đến thời cổ đại, Khương Dao nhận được một thân thế đầy buff: một người cha mỹ mạo như bình hoa, cùng với người mẹ quyền cao chức trọng.
Mẹ cô sau khi sinh cô xong liền vứt cô cho người cha ở nông thôn chăm sóc, còn mình quay lại hoàng thành tranh quyền đoạt vị. Mãi đến khi người cha cực khổ nuôi nấng cô trưởng thành, mẹ cô mới nhớ ra rằng mình còn có một đứa con gái và một người chồng.
Năm đó, cô tám tuổi.
Giữa việc tiếp tục cùng cha làm ruộng hay theo mẹ về kinh thành, cô dứt khoát chọn cái sau.
Dù sao nhà mẹ cô thật sự có ngai vàng cần kế thừa, dù sao cô cũng được nuông chiều từ nhỏ, cuộc sống điền viên quả thật không hợp với cô.
Rồi cô phát hiện mình đã đ.á.n.h giá thấp sự hiểm ác của quyền mưu thời cổ đại, là một kẻ yếu đuối, cô bị hành hạ tàn nhẫn và cuối cùng c.h.ế.t rất thảm.
Khi biết tin cô đã c.h.ế.t, mẹ cô chỉ bình thản bồi dưỡng các hoàng tử khác, cuối cùng vẫn là cha cô thay cô thu dọn t.h.i t.h.ể và mang cô về nhà.
Trọng sinh trở lại năm tám tuổi, Khương Dao thấu hiểu sâu sắc: đã yếu thì đừng có chơi nữa.
Khi mẹ cô lại đến đón cô, cô lập tức ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cha và khóc lớn: "Con không muốn rời xa cha đâu!"
Cha cô lại vuốt đầu cô, mỉm cười dịu dàng: "Được thôi, vậy chúng ta cùng đi."
Khương Dao: …Khoan đã! Trước đây không phải cha nói vậy mà!?
…