Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 48



 

Trong tình huống không ai ngờ tới, thanh kiếm đó c.h.é.m về phía tên thị vệ đang ôm văn thư. Máu tươi b.ắ.n tung tóe, vương vãi khắp y phục của mọi người.

 

Rầm một tiếng, thị vệ ngã vật xuống đất, đầu lăn về phía trước, dừng lại bên chân con ngựa của Thái tử.

 

Đôi mắt trên cái đầu kia trợn trừng nhìn chằm chằm Kỳ Yến, đầy vẻ không thể tin nổi và hoảng sợ.

 

Máu b.ắ.n lên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, đỏ tươi đến lạ thường.

 

Kỳ Yến cất lời, giọng điệu chậm rãi: "Đây mới gọi là mưu phản. Thái tử Điện hạ đã hiểu chưa?"

 

Trên mặt Thái tử vẫn còn dính m.á.u tươi vừa b.ắ.n ra, cổ họng không ngừng nuốt khan. Rõ ràng là hắn đang cao cao tại thượng ngồi trên lưng tuấn mã, vậy mà khí thế lại bị người trước mắt hoàn toàn áp chế.

 

Bốn phía, mọi người rút trường kiếm ra, đều chĩa vào thiếu niên giữa sân.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Lần này là thái giám thân cận của Thái hậu đến.

 

"Thái tử Điện hạ, chuyện đêm nay do ngài một tay mưu tính, thực sự trái với ý của Thái hậu và Quân thượng. Thái hậu sau khi biết tin đã vô cùng tức giận, yêu cầu ngài lập tức trở về."

 

Thái tử nắm chặt dây cương, lòng bàn tay hằn lên một vết máu.

 

Kỳ Yến cúi đầu nhìn cái đầu hung tợn trên mặt đất: "Gói kỹ đầu của phó tướng Kỳ Tuần lại, cùng gửi về cho Thái tử Điện hạ."

 

Kỳ Yến dẫn người rời khỏi Kỳ gia.

 

Hắn lật mình lên ngựa, một mạch phi thẳng đến ly cung. Còn về lý do vì sao người đầu tiên hắn muốn gặp lại là Vệ Trăn, bản thân Kỳ Yến cũng không nói rõ được.

 

Có lẽ là nàng luôn phái người đến hỏi thăm tình hình của hắn, và hắn cũng muốn cho nàng biết.

 

Ánh trăng lọt qua cửa sổ, ánh sáng và bóng tối như dòng nước chảy trên màn trướng.

 

Kỳ Yến nhìn Vệ Trăn, cố nén cơn đau dữ dội nói: "Ta không sao, Kỳ gia cũng không sao. Hiện tại chỉ bị một chút thương tích trên người, không có gì đáng ngại."

 

Thiếu nữ ánh mắt mơ hồ, bàn tay khẽ nâng lên đặt lên bụng hắn, khẽ nói: "Thiếu tướng quân, ta có chút không nhìn rõ."

 

Kỳ Yến nghiêng người, để nàng xuống giường, động tác này vô tình kéo theo vết thương trên người, khiến hắn hít một hơi khí lạnh.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vệ Trăn chậm rãi xuống giường, hai tay dò dẫm bước đi, một lúc lâu sau mới tìm thấy nến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, ánh sáng trở lại.

 

Vệ Trăn trở lại bên giường, thiếu niên tựa đầu vào cột giường, tay ôm vết thương trước ngực, hai mắt khẽ nhắm yên tĩnh, dù gọi mấy tiếng cũng không phản ứng.

 

Một ngày c.h.é.m g.i.ế.c, hắn lại dầm mưa phi ngựa mười mấy dặm đường đặc biệt trở về, dù là người sắt cũng không chịu nổi.

 

Hắn vốn dĩ là người hiểu lễ nghĩa, cử chỉ đàng hoàng, nếu không phải lúc này đau đến cực điểm, cũng sẽ không hôn mê ngủ thiếp đi.

 

Chỉ là Vệ Trăn đối mặt với hắn, cũng có chút luống cuống.

 

Trong phòng ngủ của mình bỗng dưng xuất hiện một nam nhân lạ mặt, cảnh tượng kinh hoàng đến nhường nào. Nếu Vệ Trăn gọi a mẫu đến, nhất định sẽ kinh động người ngoài, nàng chỉ đành tìm trong tủ vải gạc và kéo, để giúp hắn băng bó.

 

Nàng nắm chặt lọ thuốc, quỳ xuống trên tấm ván, lại gọi mấy tiếng: "Kỳ Yến?"

 

Áo choàng trước n.g.ự.c hắn đã thấm đẫm máu, màu vải trở nên rất đậm, Vệ Trăn do dự một lát, đầu ngón tay dò dẫm đến eo hắn.

 

Kiếp trước dường như cũng có cảnh tượng này.

 

Sau khi thị vệ lục soát rời đi, Kỳ Yến cố nén đau đứng dậy muốn rời đi, nhưng hắn toàn thân đẫm máu, trọng thương, mỗi bước đi đều như đi trên mũi dao, khó khăn vô cùng.

 

Hắn nói muốn mượn phòng của nàng để tá túc một đêm.

 

Ánh mắt Vệ Trăn dừng lại trên thanh chuỷ thủ ở thắt lưng thiếu niên, sợ hắn sẽ dùng d.a.o kiếm uy hiếp, nàng đã cam đoan với hắn hết lần này đến lần khác rằng sẽ không tố giác hắn.

 

Trong đêm vắng lặng, mùi m.á.u tanh nồng đến mức Vệ Trăn không thể nào ngủ được. Nàng thắp đèn xuống giường, thấy thiếu niên ngồi ở một góc bên dưới giường, thân mình khẽ cuộn lại quay lưng về phía nàng, như đang chịu đựng nỗi đau cực độ.

 

Hắn lục tung tất cả các tủ trong phòng, cũng chỉ tìm thấy vải gạc và kéo, cuối cùng dùng nước đơn giản lau rửa vết thương.

 

Vệ Trăn đặt lọ t.h.u.ố.c và đèn xuống, ánh nến lung linh chiếu sáng nửa thân người hắn, nàng cố gắng không để hắn nghe ra mình đang sợ hãi: "Ta có thể giúp ngài."

 

Thiếu niên ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ xa cách và cảnh giác.

 

Nàng không dám đối mặt với hắn, nói: "Vệ gia ở phương Nam có đất phong và binh lính riêng, ta cũng từng giúp xử lý thương binh trong quân doanh, có kinh nghiệm băng bó. Chuyện đêm nay ta có thể hoàn toàn coi như không nhìn thấy, ta giúp thiếu tướng quân, tướng quân liệu có thể bỏ qua cho ta không?"

 

Câu cuối cùng, nàng nói thêm vào, là vì sợ hắn đa nghi.

 

Cuối cùng hắn vẫn cho phép nàng băng bó.