"Khuôn mặt của người trong mộng và người trước mắt dần dần trùng khớp.
Chiếc áo choàng ướt đẫm m.á.u trên người hắn được cởi ra, lộ ra vòng eo săn chắc của thiếu niên."
Vệ Trăn cúi đầu lấy vải gạc.
Vết thương trước n.g.ự.c hắn ghê rợn, m.á.u chảy dài từ n.g.ự.c xuống, lăn qua cơ bắp vùng bụng, cuối cùng biến mất vào trong lớp áo phía dưới.
Vệ Trăn căn bản không dám nhìn kỹ, dùng khăn thấm nước, giúp hắn lau sạch vết m.á.u trên người.
Tay nàng đặt lên n.g.ự.c hắn, cách lớp vải mềm mại kia, lòng bàn tay có thể cảm nhận được sự lồi lõm trên làn da thiếu niên, cùng với những gân xanh nổi lên trên bụng dưới, nhiệt độ nóng bỏng ở vùng eo...
Khi chiếc khăn dọc theo cơ bắp ở eo hắn định lau xuống, hắn đột nhiên mở bừng mắt.
Lọ t.h.u.ố.c trượt khỏi ngón tay nàng, "cạch" một tiếng, bột t.h.u.ố.c vương vãi trên người hắn.
Hắn nắm lấy tay nàng, hơi thở chỉ cách gang tấc.
Trong đêm tĩnh mịch, ngọn nến bùng lên một tia lửa, b.ắ.n ra vô vàn sự quyến rũ.
Thiếu niên tướng quân đột nhiên tỉnh giấc.
Dù nàng có nghiêng mặt đi, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đó.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, nơi đầu ngón tay chạm vào, truyền đến nhiệt độ ấm áp từ da thịt hắn. Xương cổ tay như bị thiêu đốt, một luồng tê dại men theo cổ tay mà leo thẳng lên, truyền khắp toàn thân, dội vang trong lồng n.g.ự.c thành những tiếng vọng mãnh liệt.
Vệ Trăn nói: "Ta thấy ngài bị thương, đang định băng bó cho ngài."
Tại sao hắn đột nhiên tỉnh dậy, bởi vì khăn của Vệ Trăn đã lau dọc theo bụng dưới của hắn, chỉ vài tấc nữa là đến…
Mưa rơi trên cành lá, tạo ra tiếng xào xạc, giống hệt nhịp tim của hai người lúc này.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: "Không cần, ta có thể tự làm."
Hắn nghiêng người định lấy vải gạc trong tay nàng, động tác này vô tình kéo theo vết thương, thân hình hơi loạng choạng.
Vệ Trăn vội vàng đỡ lấy hắn: "Ngài bị thương, hành động bất tiện, ta xử lý vết thương sẽ tiện hơn một chút."
Cuối cùng nàng lại bổ sung: "Đừng cảm thấy mạo phạm ta, ta trong quân đã thấy không biết bao nhiêu thương binh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bàn tay đang nắm cổ tay nàng từ từ buông ra.
Nàng rũ mắt xuống, cầm khăn tiếp tục lau rửa vết thương cho hắn.
Khi ở trong quân doanh, Vệ Trăn cũng từng thấy thân thể của những người đàn ông khác, hầu hết họ đều đầy m.á.u me, áo quần bẩn thỉu, Vệ Trăn mỗi ngày xử lý đến cuối cùng gần như tinh thần tê liệt, nhưng chưa bao giờ tỉ mỉ quan sát thân thể của người trước mắt như hôm nay.
Thiếu niên kia hoàn toàn khác biệt với bọn họ, thân hình vừa rắn chắc vừa gầy gọn. Khi nàng đến gần, luồng hơi nóng bỏng từ người hắn liền tràn sang, đó là thứ khí tức vốn dĩ khác biệt giữa nam và nữ, mang theo cảm giác xâm lược mãnh liệt.
Tựa như một con sói hoang đã sống sót trong khu rừng nơi kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, chắc hẳn cũng chỉ đến thế mà thôi.
Máu từ n.g.ự.c hắn từ từ chảy ra, Vệ Trăn từ từ lau sạch, tay nàng lại dò xuống, đặt lên bụng hắn, m.á.u theo đường vân cơ bụng chảy vào quần áo dưới, nơi đó Vệ Trăn không dám lau, lòng bàn tay từ từ rời đi.
Kỳ Yến chú ý đến động tác của nàng.
Giữa họ vốn dĩ không có gì, nhưng vì động tác cố ý tránh né này, dường như cũng trở thành có gì đó.
Bầu không khí mập mờ, càng lúc càng khó nói.
Trên cổ hắn vẫn còn dính vết máu, Vệ Trăn đưa tay lên lau, hắn cất lời, yết hầu rung động dưới lòng bàn tay nàng: "Được chưa?"
"Sắp xong rồi." Vệ Trăn mượn chuyện khác để chuyển hướng câu chuyện: "Thiếu tướng quân còn đau không?"
"Cũng ổn. Nàng ở trong quân thường xuyên theo quân y đi băng bó cho thương binh sao?"
Vệ Trăn gật đầu: "Đúng vậy. Sau khi tổ phụ qua đời, đất phong để lại cho ta và a đệ, nhiều việc ta đều tự mình làm, nếu không như vậy, cũng chẳng thể thuyết phục được mọi người dưới trướng."
Hai người ngầm hiểu dùng lời nói để che giấu sự ngượng ngùng, tuy nhiên sau vài câu trò chuyện, sự ngượng ngùng không những không giảm mà còn tăng lên hơn trước.
Nàng nghiêng người băng bó cho hắn, nhẹ nhàng xoa vết thương trên n.g.ự.c hắn.
Khi đầu ngón tay nàng chạm vào, không khí xung quanh dường như bùng cháy.
Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt nàng, dường như mang theo nhiệt độ, khiến tim Vệ Trăn đập như trống.
Vệ Trăn lấy kim nhỏ, đơn giản ta qua lửa nến một lần, dùng kim khâu vết thương, sau khi xử lý xong mới nói: "Thiếu tướng quân, có thể phiền ngài nâng tay lên không?"
Kỳ Yến nâng hai tay lên, nàng dùng vải gạc băng bó cho hắn, vì hắn đang ngồi, nên Vệ Trăn cần nghiêng người ôm lấy hắn, thân hình mềm mại của thiếu nữ vô tình áp vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn. Kỳ Yến hơi ngả người ra sau.
Kỳ Yến không tiện nhìn, nghiêng mặt nói: "Được chưa?"