Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 56



 

Vị thái giám già chần chừ một lát rồi nói: "Sáng nay Thiếu tướng quân trở về, nô tài hầu hạ thay y phục, trên người ngài ấy vương mùi hương của con gái nhà lành. Trước đây Thiếu tướng quân chưa từng vương mùi phụ nữ như vậy."

 

Mỗi người có một mùi hương khác nhau, nếu không có sự tiếp xúc thân mật thì tuyệt đối không thể dễ dàng vương mùi của người khác.

 

Lão nhân gia kinh ngạc: "Thị vệ nói tối qua con đã về Chương Hoa Cung, nhưng mãi không đến gặp bản cung, vậy con đã ở đâu… cả đêm ở chỗ Vệ tiểu thư à?"

 

Kỳ Yến từ từ khép cuốn trúc giản trong tay lại.

 

"Không có." Kỳ Yến lại phủ nhận.

 

"Vậy tối qua con đi đâu, mùi hương trên người từ đâu mà có?"

 

Kỳ Yến nhàn nhạt nói: "Ngoại tôn không phải người lỗ mãng, sao có thể ở trong phòng con gái nhà lành suốt một đêm? Ta và nàng không thân. Tối qua chỉ là đi gặp Vệ Lăng, vì quá mệt nên tình cờ nghỉ lại trong phòng hắn. Trong thời gian đó, tỷ tỷ hắn có đến, giúp ta gọi y công, có lẽ lúc đó đã vương phải."

 

Kỳ Yến đưa đầu ngón tay lên mũi, khẽ ngửi một chút: "Nồng đến thế sao?"

 

Hắn nhìn vị thái giám già bên cạnh Thái hậu, vị thái giám già hiểu ý cảnh cáo trong ánh mắt đó, liền ngậm miệng không nói.

 

Sở Thái hậu nói: "Nếu hai con thật sự không có chút quan hệ nào, vậy tại sao lại giúp Vệ tiểu thư hủy hôn?"

 

"Vì Vệ Lăng. Tối qua Vệ Lăng dẫn quân đến chi viện, nếu không phải hắn ở ngoài giúp cầm chân binh mã của Thái tử, e rằng con cũng không thể đợi được người của người đến ngăn cản Thái tử."

 

Lời nói của Kỳ Yến bình tĩnh, không chút gợn sóng: "Ân tình lớn như vậy, con tự nhiên cảm kích trong lòng, liền cho phép hắn đưa ra yêu cầu. Hắn nói muốn quân thượng thu hồi hôn sự của a tỷ hắn, khổ nỗi không có cách nào. Ngoại tổ mẫu, người giúp Vệ tiểu thư, thực ra chính là giúp con."

 

Hắn nói chân thành, kể rõ ngọn nguồn, lại rất chi tiết. Thái hậu cũng biết chuyện Vệ Hầu dẫn quân đến giúp đỡ tối qua, suy nghĩ kỹ lưỡng, cũng tin được ba phần.

 

"Ngoại tổ mẫu hẳn là hiểu tính cách của ngoại tôn. Huống hồ,..." Kỳ Yến dừng lại một chút: "...Thái tử đức không xứng vị, tâm địa độc ác, cài cắm y công bên cạnh người có ý đồ bất chính, người như vậy sao xứng cưới Vệ trưởng nữ?"

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lão thái hậu cười lạnh, chính vì biết rõ tôn tử của mình đã hạ độc mưu hại đến bản thân, trong lòng bà mới càng thêm giá lạnh.

 

Bà từ từ đứng dậy khỏi bàn, hít một hơi thật sâu: "Con cứ về nói với Vệ Hầu một tiếng, chuyện này bản cung sẽ giúp hắn."

 

Lão thái hậu nói như vậy, tức là đã đồng ý.

 

Kỳ Yến gật đầu nói: "Được. Con thay Vệ Lăng cảm ơn người một tiếng."

 

Trong khi đó, Thái tử mà hai người vừa nhắc đến, đang đứng bên ngoài tẩm điện của Sở Vương.

 

"Thái tử Điện hạ, Vương thượng đã tỉnh, ngài có thể vào rồi."

 

Sáng sớm trời vừa hửng sáng, Sở Vương đã triệu kiến Thái tử. Cảnh Hằng gật đầu, vén rèm vào điện, vòng qua bình phong, một cuốn trúc giản bay thẳng vào mặt hắn.

 

"Phụ vương!" Cảnh Hằng ôm mắt, vén áo quỳ xuống trước giường bệnh, những giọt m.á.u đỏ tươi chảy dài từ xương lông mày, từng giọt từng giọt, thấm đỏ những viên gạch lát nền trước mặt hắn.

 

Trên đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng của Sở Vương: "Thái tử quả thật vừa quyết đoán lại có chủ kiến, rõ ràng biết lúc này Sở quốc đang trong thời khắc biên cương biến động, vậy mà lại còn dám động đến nhà họ Kỳ!"

 

Sở Vương nằm trên giường bệnh, nghiêng người đưa tay vịn Thái tử đứng dậy, cười nói: "Thái tử giấu quả nhân làm việc này, là muốn tiên trảm hậu tấu để lập công, hay là muốn thay thế quả nhân? Ngai vàng Sở Vương này, chi bằng để con ngồi luôn đi."

 

Cảnh Hằng nghe ra lời châm biếm trong lời nói của Sở Vương, vội vàng giải thích: "Nhi thần sao dám? Kỳ gia luôn là nỗi lo lớn trong lòng phụ vương, nhi thần muốn vì phụ vương mà chia sẻ gánh nặng. Lần này, tiệc mừng thọ của Thái hậu là cơ hội tuyệt vời để loại bỏ hai người, nhi thần đã mưu tính từ lâu, nhưng không ngờ có chỗ nào đó sai sót, dẫn đến thất bại."

 

"Không ngờ?" Sở Vương cười lạnh, cố ý nhấn mạnh hai chữ "không ngờ": "Thái hậu tuy không phải sinh mẫu của quả nhân, nhưng đối đãi với quả nhân cũng không tệ. Thái tử hạ độc tổ mẫu, nếu truyền đến tai Tấn Vương, đó chính là mưu hại muội muội ruột của ông ta. Lúc đó nếu ông ta muốn lấy mạng con để tạ tội với Thái hậu, quả nhân nên cho hay không cho?"

 

Cảnh Hằng trầm giọng: "Con là Sở Thái tử quốc."

 

"Thái tử là cái gì?" Sở Vương lạnh giọng nói: "Chư hầu liệt quốc có rất nhiều vương tử vương tôn, Tấn Vương há lại để vào mắt? Sở quốc tuy thực lực không tệ, nhưng cũng không dám trực tiếp đối đầu với Tấn quốc."