Lão thái hậu chống gậy nói: "Đi tìm ngoại tổ phụ của con. Ngoại tổ của con là Tấn Vương, là bá chủ Trung Nguyên, nay các nước chư hầu kể cả Sở quốc cũng thần phục ngài ấy, có ngài ấy che chở cho con, Sở Vương nhất định sẽ phải kiêng dè."
Kỳ Yến nói: "Ngoại tổ phụ không thích con."
Thái hậu nói: "Gần hai mươi năm đã trôi qua, ngài ấy chắc cũng bỏ qua hiềm khích rồi."
Năm đó phụ thân Kỳ Yến bôn ba sang Tấn quốc, được Vương thất Tấn quốc thu nhận, nhưng lại khiến con gái Tấn Vương bỏ trốn theo, Tấn Vương vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này, sau đó con gái qua đời sớm, Tấn Vương càng oán hận Kỳ phụ hơn, thậm chí còn nghi ngờ Kỳ phụ tiếp cận Công chúa có ý đồ khác, có ý định lợi dụng Công chúa, mượn thế lực Tấn quốc để chấn hưng Kỳ thị nhất tộc.
Ba năm trước, Tấn Vương hậu qua đời, Kỳ Yến cũng thay phụ thân đến Tấn quốc viếng tang. Nhưng lúc đó, ánh mắt của lão Tấn Vương nhìn hắn, không hề che giấu sự chán ghét và hận thù, Kỳ Yến vẫn còn nhớ rõ.
Thái hậu khuyên nhủ: "Lão ca ca từ trước đến nay khẩu xà tâm phật, chỉ là chuyện của phụ thân con, ngài ấy vẫn không thể bỏ qua thể diện, A Yến, con giống ngài ấy khi còn trẻ đến thế, là đứa con duy nhất mà nữ nhi được yêu thương nhất của ngài ấy để lại, sao ngài ấy lại không thích?"
Kỳ Yến cụp mắt xuống, bát canh sâm màu nâu phản chiếu mơ hồ dung mạo của hắn: "Nhưng danh tiếng của Tấn Vương, ngoại tổ mẫu cũng biết mà."
Bá chủ Trung Nguyên không dễ làm như vậy, một vị vua có thể khiến bốn phương chư hầu thần phục, đường ông đi chắc chắn là một con đường đầy gai nhọn và máu, tay nhuốm đầy m.á.u của cả đồng tộc lẫn dị tộc. Lão Tấn Vương thủ đoạn tàn nhẫn, thù dai báo oán, chưa chắc đã dung được hắn. Điều này, cả hai đều biết.
"Tối qua con đã cho phụ thân về trước, dù sao ở lại kinh đô thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm, ông ấy phải về ổn định binh mã, chuyện này càng khẩn cấp hơn. Sự việc đã đến nước này, con nhất định sẽ không ở lại kinh đô nữa, sau này thế nào hãy để con suy nghĩ thêm."
Kỳ Yến đặt bát canh xuống, cười nói: "Không nói chuyện này nữa, mấy ngày con không ở trong cung, có chuyện gì xảy ra không? Ngoại tổ mẫu kể cho con nghe đi."
Những năm nay, hắn gọi thái hậu cũng bỏ đi một chữ "cô", không gọi cô ngoại tổ mẫu, chỉ gọi là ngoại tổ mẫu.
Thái hậu thấy hắn nhanh chóng như vậy, thoạt nghe giọng điệu tưởng như nhẹ nhõm, nhưng sau lưng lại ẩn chứa nguy hiểm khôn lường.
Bà chống tay lên trán: "Không có chuyện gì lớn. Chỉ là mấy ngày trước, có tin đồn ong bướm, Thái tử và Vệ Nhị tiểu thư tư tình, bị Vệ Hầu Vệ Lăng bắt được."
Kỳ Yến hỏi: "Tư tình?"
Thái hậu gật đầu, không ngờ ngoại tôn từ trước đến nay không quan tâm đến chuyện phong nguyệt của mình lại có hứng thú với chuyện này.
Kỳ Yến trầm tư, một lát sau nói: "Ngoại tôn có một chuyện muốn nhờ người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Thái hậu nói: "Cứ nói đi, không sao cả."
"Người có thể gặp Sở Vương một lần, nhân danh người để Sở Vương hủy bỏ hôn sự của Vệ Đại tiểu thư được không? Nếu người ra mặt, chắc hẳn không phải là chuyện khó khăn gì."
Thái hậu ngạc nhiên: "Sao con lại muốn hủy bỏ hôn sự của Vệ gia Đại tiểu thư?"
Kỳ Yến nói: "Thái tử đã có tư tình với Vệ Dao, hà cớ gì lại làm hại cô nương khác nữa? Ngoại tổ mẫu không phải cũng từng nói, Vệ Đại tiểu thư rất hợp mắt người sao?"
Hắn vừa lật xem binh thư trúc giản trên tay vừa nói, giọng điệu hờ hững, như thể thuận miệng nói ra, không mấy quan tâm, dù thái hậu không đồng ý cũng không sao.
Tuy nhiên, thái hậu ngầm cảm thấy không đúng. Ngoại tôn này của bà được bà dạy dỗ rất tốt, tấm lòng nhiệt thành thuần khiết, nhưng cũng không đến mức nhiệt tình giúp đỡ người khác sắp xếp hôn sự.
"A Yến, con là do chính tay ta nuôi dưỡng từ nhỏ."
Thiếu niên ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt, ánh mắt trong sáng như sao trời, toát lên vẻ tuấn tú sắc sảo.
"Ta hiểu con đến nhường nào. Phàm là chuyện không quan tâm, nhất định sẽ không hỏi nhiều. Con nói cho ta biết, sao con lại quan tâm đến Vệ Đại tiểu thư đó, con và nàng có quan hệ gì?"
"Không có quan hệ gì." Kỳ Yến lật xem trúc giản trên tay.
Hắn nói nhẹ nhàng, thật sự khiến thái hậu bị lừa.
Ánh mắt nghi ngờ của lão thái hậu càng lúc càng đậm, lại khổ sở vì không tìm được bằng chứng trực tiếp, lẽ nào chỉ dựa vào trực giác mà phán đoán?
Hoạn quan già bên cạnh đã theo thái hậu mấy chục năm, toàn thân từ sợi tóc đến gót chân đều làm bằng tâm nhãn, khẽ động người, muốn ghé tai thưa chuyện với thái hậu.
Kỳ Yến lên tiếng: "Chương Diễn."
Hắn gọi tên vị thái giám già.