Cổ họng Vệ Trăn nghẹn lại: "Thần nữ không biết phải làm thế nào mới có thể khiến Đại Vương yên tâm. Có phải Đại Vương cho rằng dung mạo của thần nữ đã mê hoặc Lục Điện hạ, muốn thần nữ hủy hoại nó đi? Hay là cho rằng thân phận của thần nữ không may mắn, cần phải đến đàn tế để cầu phúc cho Lục Điện hạ? Hay còn cách nào khác để thần nữ có thể chứng minh với Đại Vương rằng thần nữ tuyệt đối không có hai lòng?"
Ngoài đại điện truyền đến tiếng bẩm báo: "Điện hạ, sứ thần Tấn quốc cầu kiến!"
Sứ thần Tấn quốc đã đợi bên ngoài rất lâu, trước đó đã liên tục gửi lời muốn gặp Sở Vương một lần.
Sở Vương nói: "Để hắn đợi thêm chút nữa."
Lời này vừa dứt, Kỳ Yến phía dưới lên tiếng: "Không biết quân thượng còn nhớ Vệ phu nhân không? Khi quân thượng mới lên ngôi, triều đình bất ổn, trong bãi săn, có nghịch thần tặc tử ám sát quân thượng. Bên cạnh quân thượng gần như không có ai, chính Vệ phu nhân đã lao ra chắn trước mặt quân thượng, đỡ ba mũi tên cho quân thượng. Quân thượng đã quên rồi sao?"
Sở Vương nhìn người trước mặt, từ từ bình tĩnh lại. Cảnh Vệ phu nhân c.h.ế.t thảm, những năm qua vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của ông, nhắc nhở ông rằng không thể nương tay với nghịch thần.
Vệ Chiêu phu phụ phía dưới vừa nghe nhắc đến Vệ phu nhân, đang định lên tiếng thì bị Thái tử trừng mắt một cái.
Sở Vương nói: "Đúng vậy, quả nhân đã nói sẽ đối xử tốt với hai người con của Vệ phu nhân... Cái c.h.ế.t của Cảnh Khắc tuy không phải do Vệ Trăn gây ra. Nhưng đêm đó trong noãn điện, liệu nàng có đ.â.m Cảnh Khắc hay không, vẫn còn là nghi vấn."
Sở Vương từ từ buông Vệ Trăn ra.
Hiện tại ông ta có vẻ đã nới lỏng, nhưng Vệ Trăn thừa biết tính khí thất thường của Sở Vương, chỉ cần có thời gian, ông ta nhất định sẽ lại lấy chuyện này ra làm khó dễ.
Huống hồ nàng không phải nữ nhi của Vệ phu nhân, không có gia tộc bảo vệ, Vương thất muốn xử lý nàng, dễ như nghiền nát một con kiến.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Sở Vương còn tại vị một ngày, nàng sẽ mãi mãi phải nơm nớp lo sợ một ngày.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng thông báo: "Quân thượng, sứ thần Tấn quốc đã đến."
Sở Vương nhìn sang Vương hậu đang ngồi trên bảo tọa một bên: "Nàng dẫn sứ thần Tấn quốc đi gặp Dực Dương."
Vương hậu ngồi yên không động, dưới sự thúc giục của Sở Vương, bà đứng dậy nói: "Thiếp đã đưa Dực Dương đi rồi, lúc này nàng không có ở kinh đô."
Mắt Sở Vương chợt lóe lên vẻ sắc lạnh: "Sứ thần Tấn quốc đã đợi ngoài điện, hôn sự liên quan đến liên minh hai nước, sao có thể để nàng đùa giỡn!"
Vương hậu nói: "Nữ nhi của thiếp tuyệt đối không thể bị gả đi hòa thân!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lúc này lại xảy ra biến cố, chẳng phải là giẫm đạp lên thể diện của Lão Tấn Vương, nàng bảo quả nhân làm sao giải thích?"
Vệ Trăn lắng nghe cuộc tranh cãi của những người trong điện, bàn tay buông thõng bên người từ từ nắm chặt, như đã hạ quyết tâm điều gì đó.
Nàng ngẩng đầu lên nói: "Quân thượng, thần nữ nguyện thay Công chúa Dực Dương gả đi, đến đất Tấn kết duyên hai nước."
Màn rèm khẽ lay động, thiếu nữ từ trên đất đứng thẳng người dậy, vạt váy xòe ra phía sau, ánh vàng chiếu lên hàng mi dài của nàng nhảy nhót, như những cánh bướm vỗ cánh.
Nàng dung mạo thanh khiết như ngọc, giọng nói trong trẻo như ngọc va: "Sứ thần Tấn quốc cần một Công chúa, thần nữ có thể thay Công chúa Dực Dương gả đến Tấn quốc, để biểu lộ tấm lòng thành kính của thần nữ đối với Sở quốc."
Nàng từng chữ từng câu như nghiến răng nói: "Không biết như vậy, liệu có thể xóa tan nghi ngờ trong lòng Đại Vương đối với thần nữ không?"
Theo lời nàng dứt, không khí trong đại điện nhất thời ngưng lại.
*** Hôn ước không phải với Lão Tấn Vương. ***
Vệ Trăn quỳ trước bảo tọa của Sở Vương, phía sau nàng là một chiếc lư trầm Bát Sơn thần thú mạ vàng, khói xanh lượn lờ bay lên, khói như mây mù bám vào vạt váy của Vệ Trăn.
Trong điện tĩnh lặng, không biết đã qua bao lâu, Vương hậu là người đầu tiên bước tới, đưa một tay ra đỡ Vệ Trăn.
"A Trăn, con thật sự tình nguyện thay Công chúa gả đi sao?"
"Vâng. Dực Dương Công chúa tính tình tự do, không muốn bị ràng buộc, đã không muốn đến đất Tấn, thần nữ nguyện thay Công chúa gả đi."
Vệ Trăn khẽ vén tay áo, đặt trước người, dáng vẻ nhu thuận.
"Vệ Trăn." - một giọng nói vang lên từ phía dưới. Vệ Trăn khẽ cúi mắt, thấy Kỳ Yến bước ra.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng không dám nhìn hắn, chuyển ánh mắt đi.
Nàng nói đến chuyện gả thay, là lời từ tận đáy lòng, đã cân nhắc đến mọi yếu tố.
Nàng ở Sở quốc đã bước đi khó khăn, muốn phá vỡ cục diện này vô cùng gian nan, thà cứ thế rời khỏi Sở địa. Ngược lại, có thể nhờ thân phận Công chúa hòa thân mà giúp đỡ Vệ gia, khiến Vệ Lăng không bị liên lụy vì nàng.