"Thần cho rằng, với dung mạo của tiểu thư Vệ gia, nhất định sẽ được quý nhân để mắt, tiền đồ rộng mở không thể lường trước, không kém gì việc làm Thái tử phi ở Sở quốc."
Sứ giả Tấn quốc nói năng khéo léo, nhưng thực tế, chỉ cần có thời gian, Vệ Trăn gả cho trữ quân, trở thành hoàng hậu Tấn quốc cũng không phải là không thể.
Lão thái giám gật đầu: "Đúng vậy."
Sứ thần Tấn quốc nhìn Kỳ Yến: "Thiếu tướng quân cũng có thể chuẩn bị, khoảng năm ngày nữa, đoàn xe của chúng ta về Tấn quốc sẽ khởi hành lên phía Bắc."
Kỳ Yến gật đầu.
Những người khác trong Vệ gia đang chờ bên ngoài điện, không biết tình hình bên trong lúc này.
Tống thị đi đi lại lại, nắm chặt chiếc khăn tay trong tay. Lần này tuy không thể trị tội c.h.ế.t Vệ Trăn, nhưng ép Vệ Trăn đi hòa thân, trong lòng bà cũng cảm thấy đủ hả hê.
Đó chẳng qua là cuộc hôn nhân mà Công chúa Dực Dương không muốn, thật sự nghĩ làm Công chúa hòa thân thì vẻ vang lắm sao? Chỉ là vật hy sinh của một cuộc hôn nhân chính trị tầm thường.
Vệ Trăn từ trước đến nay tự cho mình thanh cao, làm ầm ĩ đòi từ hôn với Thái tử, từ một Thái tử phi đường đường của Sở quốc, sa sút thành một món đồ chơi của lão Tấn vương sắp c.h.ế.t, không biết hiện tại đã vừa lòng nàng ta chưa?
Tống thị cũng sinh ra vài tia đồng cảm. Không biết lão Tấn vương còn có thể sống thêm mấy năm, đợi Tấn vương c.h.ế.t, Vệ Trăn nhất định phải đi theo chôn cùng.
Tống thị đi đến bên con gái, nắm lấy cánh tay nàng: "Đợi Vệ Trăn đi rồi, A Dao, vị trí Thái tử phi này nhất định sẽ thuộc về con."
Vệ Dao dưới sự hộ tống của Vệ thị phu phụ, đi đến sau Thái tử, hành lễ với Thái tử: "Điện hạ?"
Nào ngờ Thái tử quay người lại, khuôn mặt tràn ngập sự tức giận: "Ai cho các ngươi đến trước mặt Đại vương tố cáo Vệ Trăn?"
Vệ thị phu phụ chấn động: "Điện hạ."
Trong đôi mắt luôn ôn nhu của Thái tử thoáng qua một tia hung ác: "Đôi phu phụ các ngươi không biết toàn bộ sự việc, lại đường đột tố cáo, nếu không có ta đè nén chuyện này, nhi tử ngoan của các ngươi chính là đường c.h.ế.t. Hôm nay các ngươi lại suýt nữa liên lụy đến ta!"
Nếu không phải có nhiều cung nhân nhìn vào, Vệ Chiêu và Tống thị thật sự đã quỵ gối trước mặt Thái tử.
Tống thị nhút nhát vô cùng, hiểu rõ lợi hại, ra hiệu cho Vệ Dao.
Vệ Dao tiến lên khuyên can, bị Thái tử đẩy ra.
Vệ Dao kéo Tống thị sang một bên, lo lắng không thôi: "Mẫu thân, con lo lắng vì chuyện này, khiến Thái tử sinh lòng chán ghét chúng ta."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tống thị nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đang nói chuyện, tiếng mở cửa vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Trăn bước ra từ đại điện.
Nàng đi thẳng, đi ngang qua Thái tử, Thái tử có lời muốn nói với nàng, nhưng nàng không hề dừng bước.
Khi nàng lướt qua Tống thị, Tống thị cười nói: "A Trăn có thể thay Công chúa hòa thân gả xa, đối với Vệ gia mà nói, cũng là vinh hạnh lớn lao."
Vệ Trăn lặng lẽ nhìn bà một lát, rồi dời mắt đi.
Tống thị nói: "Với vẻ đẹp như A Trăn, nhất định sẽ được Tấn vương trăm bề sủng ái. Mẫu thân xin chúc mừng A Trăn trước."
Bên cạnh, Vệ Chiêu cười khẩy một tiếng.
"Phu nhân nói gì vậy?" Một giọng nói ngắt lời Tống thị.
Tống thị lùi lại một bước, lúc này mới nhận ra thái giám ngự dụng của Sở Vương lại đi cùng Vệ Trăn.
Thái giám đó quát: "Công chúa nhập Tấn quốc, không phải gả cho Tấn vương, mà thực chất là gả cho quý tộc công thất khác của Tấn quốc."
Nụ cười trên mặt Tống thị lập tức tắt ngúm: "Không phải gả cho Tấn vương sao?"
"Đương nhiên không phải."
Tống thị nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền. Hóa ra không gả cho lão Tấn vương, vậy Vệ Trăn chẳng phải sẽ đến Tấn quốc làm phu nhân của vương tôn sao…
Dưới sự hụt hẫng đột ngột, bà cảm thấy khó thở.
"Phu nhân, phụ thân." Vệ Trăn bước lên một bước, môi đỏ cong lên nụ cười nhẹ.
Giọng nàng thật dịu dàng, khiến Vệ Chiêu phu phụ cảm thấy một luồng lạnh rùng rợn chạy dọc sống lưng.
"Phụ thân chắc cũng không ngờ, nữ nhi còn có thể đứng ở đây nói chuyện với người chứ. Hôm qua phụ thân đã mắng mỏ ta, sỉ nhục ta thế nào, ta đều ghi nhớ trong lòng. Không biết phụ thân có ghi nhớ lời ta nói không?"
Nàng nói lời gì… Hai người nhớ lại.
Lúc đó, thị vệ ấn nàng xuống đất, nàng nghiến răng, nói nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Dáng vẻ người con gái chật vật lúc đó, dần trùng khớp với khuôn mặt của người trước mắt.
Vệ Trăn đứng thẳng người, đôi mắt đẹp như chứa đựng ánh xuân: "Phụ thân nhớ ra rồi sao?"