Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 77



 

Nàng bước lại gần một bước, giọng nói dịu dàng: "Phụ thân, từ khi còn nhỏ biết chuyện, ta và Vệ Lăng chưa một ngày nào không sống trong sự căm hận đối với ông, nghĩ rằng sau này nhất định sẽ bắt ông phải nhận lỗi trước bài vị của mẫu thân. Nhưng khi trưởng thành, lại có chút e ngại, nếu Vệ Lăng tự tay g.i.ế.c ông, đệ ấy sẽ mang tiếng g.i.ế.c cha, ta không nỡ để đệ ấy như vậy, nhưng… bây giờ ta thì không."

 

Nàng cười nhẹ: "Ta không phải nữ nhi của ông, lấy đi một mạng của ông, tự nhiên sẽ không ai lấy tiếng g.i.ế.c cha mà chỉ trích ta."

 

Vệ Chiêu giận dữ nói: "Vệ Trăn! Ngươi dám!"

 

Vệ Trăn nói: "Phụ thân hãy để con nghĩ xem nên làm thế nào, ta cũng không phải là người nhẫn tâm như vậy, nỡ để ông mất mạng ngay lập tức, trên đời có rất nhiều cách để từ từ hành hạ người đến c.h.ế.t, đợi đệ ấy về, ta sẽ bàn bạc kỹ với đệ ấy."

 

Nàng khẽ thở dài, giọng nói ôn hòa, ngữ điệu nhẹ nhàng, như thể chỉ lo lắng về một chuyện cực kỳ tầm thường như "hôm nay thời tiết thế nào".

 

Tống thị nói: "Vệ Trăn, sao ngươi có thể vong ân bội nghĩa như vậy?"

 

Vệ Trăn nhìn thẳng vào bà: "Vong ân? Phu nhân, ta cũng không quên ân tình của bà đâu."

 

Nàng từ từ vén tay áo lên, để lộ một đoạn cổ tay trắng như tuyết, trên đó những vết bầm tím và vết thương vẫn chưa tan hết.

 

Vệ Trăn nói: "Phu nhân hôm qua sai nô bộc trói ta, làm ta bị thương, muốn dạy cho ta một bài học, vừa rồi ta đã cho Đại vương và Hoàng hậu xem vết thương trên cánh tay này, Vương hậu biết rõ nguyên nhân, cho phép ta tùy ý xử lý bà."

 

Tống thị không tin, nhìn về phía thái giám với ánh mắt dò hỏi.

 

Thái giám bước lên nói: "Phu nhân, Vệ tiểu thư đã là Công chúa của Sở quốc được gửi đến Tấn quốc, sao có thể bị phu nhân sỉ nhục như vậy? Đại vương quả thực đã đồng ý như thế."

 

Bàn tay Tống thị buông thõng bên hông run rẩy, cuối cùng bà cũng hiểu ra, thân phận Công chúa hòa thân rơi vào tay Vệ Trăn, tuyệt đối không phải là tai họa của nàng, mà ngược lại trở thành sự che chở để nàng có thể làm mọi việc tùy ý.

 

Hoàng hậu thương yêu con gái nhỏ, vì Vệ Trăn đã giúp bà một việc lớn như vậy, đương nhiên sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.

 

Từ giây phút nàng trở thành Công chúa hòa thân, Sở Vương thất quốc nhất định phải lễ đãi nàng ba phần.

 

Lòng Tống thị căm hận đến mức gần như nhỏ máu.

 

Vệ Trăn nói: "Vậy nên phu nhân, bà đã làm ta bị thương thế nào, thì cũng phải trả lại như thế. Bắt đầu từ việc ta sẽ nhốt bà vào nhà củi."

 

Lời nàng vừa dứt, hai thị vệ từ phía sau bước tới trói Tống thị lại, Vệ Chiêu xông lên đẩy người ra.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Trăn nói: "Phụ thân và phu nhân tình nghĩa phu thê sâu đậm, ân ái bao năm, đã có phúc cùng hưởng, tự nhiên cũng phải có họa cùng chịu, đúng không?"

 

Nàng nói xong bước đi, về phía xe ngựa.

 

Phía sau nàng, tiếng kêu la của Vệ Chiêu phu phụ không dứt, cho đến khi một tiếng roi vang dội x.é to.ạc không khí, rơi xuống người hai người, tiếng ồn ào cuối cùng cũng dừng lại.

 

Vệ Trăn thờ ơ liếc nhìn vệt m.á.u trên đất, dặn dò thị vệ: "Trói hai người đó lại giải về Vệ gia, nhốt cẩn thận."

 

"Vâng."

 

Vệ Chiêu và Tống thị bị nhốt vào nhà củi, do thị vệ chuyên trách hình phạt từ trong cung đích thân trông coi.

 

Vệ Trăn trở về phòng mình.

 

Đêm đã khuya, sương xuống nặng hạt. Ánh trăng xuyên qua khe hở của rèm trúc chiếu vào trong phòng, tạo thành những vệt sáng trắng xóa.

 

Vệ Trăn ngồi trước bàn trang điểm, dùng lược vàng chải mái tóc dài trước ngực, phía sau vang lên tiếng gõ cửa, một bóng người bước vào từ bên ngoài, ánh mắt bà và Vệ Trăn chạm nhau trong gương đồng.

 

Vệ Trăn đặt lược vàng xuống, quay người lại: "A mẫu!"

 

Điền a mẫu bước đi loạng choạng, chỉ vài ngày không gặp, cả người bà dường như già đi mấy tuổi.

 

Lão nhân gia ôm lấy Vệ Trăn, đôi mắt đục ngầu, già nua của bà rưng rưng nước mắt: "Tấn quốc xa xôi hiểm trở vạn phần, tiểu thư sao có thể đi? Là lão nô có lỗi với lời dặn dò của phu nhân, hại tiểu thư rồi."

 

Vệ Trăn nhẹ nhàng vỗ lưng bà, tựa trán lên vai bà, dịu dàng an ủi: "A mẫu sao biết đường phía trước nhất định hiểm ác?"

 

Nàng nói suy nghĩ trong lòng cho bà nghe, sau đó nói: "Nếu ta không hòa thân, sau khi từ hôn với Thái tử, Vệ gia nhất định sẽ trở thành cái gai trong mắt Vương thất, nhưng nếu ta hòa thân, Vương thất nhìn mặt ta, nói thế nào cũng sẽ không bạc đãi đệ ấy."

 

A đệ là huyết mạch duy nhất do Vệ phu nhân để lại, nàng muốn dùng điều này để báo đáp ân nuôi dưỡng của Vệ phu nhân.

 

Bản thân nàng đã hưởng lợi từ Vệ gia bao nhiêu năm nay, nếu cần nàng hy sinh ở một vài nơi, nàng tuyệt đối sẽ không từ chối.

 

Chắc hẳn, linh hồn a nương trên trời cũng sẽ an ủi.