Cũng may kiếp này họ đều tránh được số phận đau khổ của tiền kiếp. Dù nàng đã thấy tiền kiếp của mình trong mơ, có thể cảm nhận rõ nỗi buồn của tiền kiếp, nhưng trở về thực tại, lại không có tâm trạng nặng nề như vậy, nói cho cùng, đây mới là kiếp đầu tiên của nàng.
Đúng lúc này, tấm rèm bên kia được vén lên, giọng Vệ Lăng vang lên: "A tỷ, tỷ và Kỳ Yến đang nói chuyện gì vậy, ta gọi tỷ mà tỷ không trả lời."
Vệ Trăn tựa vào cửa sổ nói chuyện với Kỳ Yến, hai người ở rất gần nhau, nghe thấy tiếng động, đồng loạt quay đầu lại. Cảnh tượng này hoàn toàn lọt vào mắt Vệ Lăng.
Trong mắt Vệ Lăng hiện lên vẻ nghi hoặc. Tim Vệ Trăn đập thình thịch, định giải thích, nhưng Kỳ Yến đã nói trước: "A tỷ của đệ hỏi ta còn bao lâu nữa thì đến vương cung."
Vệ Trăn gật đầu xác nhận, Vệ Lăng nói: "Ta còn tưởng hai người có chuyện gì, cần phải dựa vào nhau gần như vậy để nói."
Vệ Trăn dịch người, dựa về phía khoang xe của Vệ Lăng, khi bị Vệ Lăng phát hiện, một chút cảm giác chột dạ bất ngờ lướt qua lòng.
Kỳ Yến buông rèm xuống, Vệ Trăn nhìn người trước mặt: "A Lăng, a mẫu đã kể hết mọi chuyện cho đệ rồi phải không?"
Vệ Lăng ừ một tiếng, lông mày nhíu chặt.
Mười mấy năm tình cảm, hai người đã tâm đầu ý hợp, có những chuyện dù không nói ra cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương. Việc hắn vẫn chịu gọi nàng một tiếng "A tỷ" đã thể hiện rằng hắn vẫn sẵn lòng coi nàng là tỷ tỷ.
Thực ra vừa rồi ở nhà, khi Vệ Trăn bước ra từ hành lang, Vệ Lăng đã ôm chặt nàng vào lòng, nàng đã hiểu rồi.
Vệ Lăng hít một hơi thật sâu: "Từ khi biết tỷ xảy ra chuyện, ta liền phi ngựa về gấp. Ta không muốn tỷ đi hòa thân, bất kể tỷ vì ta, hay vì Vệ gia, ta không cần tỷ phải hy sinh lớn như vậy vì ta, một mình ta cũng có thể gánh vác Vệ gia. Chúng ta bây giờ vẫn có thể vào cung, tìm Vương hậu và Đại Vương thương lượng lại."
Vệ Trăn lắc đầu: "Lúc này mà hối hận, Đại Vương và Tấn quốc làm sao đồng ý. Hơn nữa nếu thật sự náo loạn đến mức hủy hôn, đến lúc đó Vệ gia sẽ thật sự bị đặt lên giàn lửa mà nướng."
Vệ Lăng nghiến răng: "Nhưng ta không thể nhìn tỷ gả xa xứ chịu khổ, bất kể phải trả giá thế nào, ta đều có thể chấp nhận…"
"Ta biết đệ nghĩ cho ta, nhưng đệ không chỉ là đệ đệ của riêng ta, đệ còn là gia chủ của Vệ gia, dưới trướng đệ có bao nhiêu người Vệ gia và binh lính, họ đều trông cậy vào đệ."
Nàng biết đệ đệ này của mình tuy đôi khi bốc đồng, nhưng trong những việc lớn, nhất định là biết phân biệt nặng nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Lăng không cam lòng cúi đầu, nước mắt lăn dài trong mắt: "Ta và tỷ từ nhỏ đến lớn đều ở bên nhau, chưa bao giờ xa nhau quá lâu, bây giờ tỷ lại phải rời xa Sở quốc ngàn dặm, ta hận bản thân không có năng lực bảo vệ tỷ."
Hắn ngẩng đầu lên: "Trong lòng ta, tỷ chính là trưởng tỷ của ta, bất kể có huyết thống hay không, tỷ mãi mãi là a tỷ của ta, là người thân thiết nhất của ta trên thế gian này."
Mắt Vệ Trăn cay xè, cười nói: "A Lăng, chúng ta vốn là tỷ đệ, kiếp này sẽ không bao giờ thay đổi."
Vệ Lăng nói: "Ta có thể tiễn tỷ đi hòa thân không?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Hắn thấy Vệ Trăn hé miệng, vội vàng nói: "Tỷ đừng từ chối, đường đi hòa thân xa xôi, trên đường không biết có bao nhiêu hiểm nguy, hơn nữa lần này chia ly, sau này chúng ta không biết bao giờ mới có thể gặp lại, ta đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở phong địa, những người dưới quyền sẽ không bao giờ gây ra chuyện làm loạn đâu."
Mắt thiếu niên hơi đỏ: "Có được không?"
Vệ Trăn chỉ cảm thấy như có một sợi dây nào đó trong tim bị kéo nhẹ, như thể tình cảm tỷ đệ chôn sâu trong lòng đang thúc đẩy nàng đồng ý. Nàng nói: "Được."
"Không phải người ta nói nam nhi có lệ không dễ rơi sao?" Vệ Trăn đưa khăn tay cho hắn.
Vệ Lăng phủ nhận: "Không khóc!" Hắn quay mặt đi lau nước mắt, rồi quay lại nhìn Vệ Trăn, thần sắc cuối cùng cũng thả lỏng, miễn cưỡng nở một nụ cười.
"Đến Vương cung rồi." Ngoài xe truyền đến giọng Kỳ Yến.
Cánh cổng cung điện nặng nề mở ra hai bên, phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề, cỗ xe ngựa từ từ tiến vào Vương cung.
Sứ thần Tấn quốc đã đợi từ lâu, dẫn nàng đến trước mặt hoạ công.
Cả buổi sáng nàng ngồi trong điện, để hoạ công vẽ chân dung.
Kỳ Yến đứng cạnh Vệ Trăn, hoạ công nhìn hai người, không thể không nói thiếu niên tướng quân và mỹ nhân, chỉ cần đứng cạnh nhau đã vô cùng đẹp mắt, ngay cả ánh sáng hơi lạnh buổi sáng chiếu lên y phục của hai người, dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.
Hoạ công trong lòng mê mẩn, chỉ hận không thể vẽ cả hai người vào cùng một bức tranh.