Nét bút chu sa cuối cùng hạ xuống, hoạ công đặt bút xuống, cầm bức tranh lên đưa đến trước mặt sứ thần.
Dáng vẻ mỹ nhân hiện lên trên giấy, từng nét từng vẻ, vô cùng tinh xảo, đôi mắt được vẽ bằng mực tàu toát lên vẻ quyến rũ vô hạn, khiến những bông hải đường và mẫu đơn phía sau nàng cũng trở nên sống động lạ thường.
Sứ thần ngắm nhìn bức họa, liên tục khen ngợi: "Công chúa quả thực xinh đẹp tuyệt trần. Thần có thể đoán được, một khi bức họa này được đưa đến Tấn quốc, danh tiếng về vẻ đẹp của Công chúa chắc chắn sẽ lan truyền khắp Tấn quốc."
Vệ Trăn đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh sứ thần, nhìn bức họa nói: "Sứ thần quá lời rồi."
Sứ thần cười lắc đầu: "Công chúa không cần khiêm tốn. Thần mạo muội hỏi một câu, không biết Công chúa bình thường thích làm gì? Giỏi về mặt nào?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn đáp: "Cưỡi ngựa, săn bắn, những thứ này đều khá giỏi, còn về thi phú, thư họa thì không tinh thông lắm."
Ông ta sẽ không hỏi vô cớ, đằng sau chắc chắn có ẩn ý sâu xa. Chắc là để nắm rõ thói quen của nàng, viết lại tình hình của nàng, gửi đến Tấn quốc, để các công tử quý tộc trong Vương thất sớm hiểu về nàng.
Chỉ là nàng trả lời như vậy, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng.
Khi mới đến kinh đô Sở quốc, Sở Vương hậu cũng từng hỏi câu hỏi tương tự, nhưng đối với câu trả lời của Vệ Trăn, bà lại tỏ ra vô cùng bất mãn.
"Thô tục, thôn dã, quá phóng khoáng." Đây là lời nhận xét của Vương hậu về nàng.
Vương hậu lệnh ma ma dạy lại lễ nghi cho nàng, nhất quyết phải lột bỏ khí chất phóng khoáng của nàng, khiến nàng học cách trở thành một thái tử phi đoan trang.
Sứ thần nghe xong lại vỗ tay cười nói: "Công chúa lại thích những thứ này sao? Tấn quốc chúng ta thượng võ, Tấn vương Điện hạ yêu thích nhất là du săn, nếu Tấn vương biết Công chúa giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, chắc chắn sẽ đặc biệt yêu mến Công chúa."
Vệ Trăn ngẩn người. Sở quốc đối xử với nàng giống như một món trang sức để tô điểm cho bộ mặt, hạn chế mọi sở thích của nàng, ép nàng trở thành một Vương hậu đoan trang, một món đồ trang trí, khi cần thì mang theo, khi không cần thì vứt bỏ. Tấn quốc lại hoàn toàn khác.
Nàng cũng nghe ra được hàm ý trong lời nói của sứ giả.
Công chúa hòa thân nhập Tấn quốc, cuối cùng gả cho vương tôn nào, vẫn là do Tấn vương quyết định. Nếu nàng có thể tìm cách lấy lòng Tấn vương, thì hôn sự do Tấn vương chỉ định cho nàng tự nhiên sẽ không quá tệ.
Sứ thần cười nói: "Công chúa có biết chơi đàn không?"
Vệ Trăn lắc đầu: "Chỉ phân biệt được một ít âm luật, về cầm kỹ thì không có nhiều thành tựu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sứ thần nói: "Tấn vương chúng ta cực kỳ yêu đàn, năm đó đặt tên cho Công chúa nhỏ nhất của mình là một chữ "Cầm". Công chúa Cơ Cầm quả thực người như tên gọi, dưới tay nàng tuôn ra không biết bao nhiêu bản nhạc diệu kỳ. Thần nghe nói thiếu tướng quân cũng khá am hiểu về âm luật. Công chúa không bằng trên đường hòa thân đi tìm thiếu tướng quân, theo ngài ấy học cầm kỹ…"
Vệ Trăn đưa ánh mắt dò hỏi về phía Kỳ Yến, Kỳ Yến nói: "Có thể."
Sứ thần lộ vẻ hài lòng, cười cuộn bức họa trên tay: "Vậy thần lập tức phái người cưỡi ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đưa bức chân dung đến Tấn quốc."
Không lâu sau, người của Sở vương đến triệu Vệ Trăn.
Vệ Trăn tạm biệt Kỳ Yến và Vệ Lăng, rời khỏi họa thất, theo cung nhân vào đại điện của Sở vương.
"Vệ Trăn, lần này đi Tấn quốc, đừng quên con là dân Sở quốc, đừng quên ân tình của Vương thất đối với con. Dù có trở thành phụ nhân Tấn quốc, cũng hãy nhớ trong xương cốt con chảy dòng m.á.u Sở quốc."
Vương hậu và Sở vương gọi nàng đến để dạy dỗ, răn đe nàng không được quên gốc gác, sau này dù Tấn Sở hai nước có đối địch, cũng phải đứng về phía Sở quốc.
"Chỉ cần con có thể làm tốt việc cho Sở quốc, Sở quốc tự nhiên sẽ không bạc đãi đệ đệ của con."
"Thần nữ xin ghi nhớ."
Vương hậu lệnh cung nhân mang trang sức lên, ban cho nàng chiếc vòng ngọc trong tay, đích thân đeo lên tay Vệ Trăn, dịu dàng an ủi.
Nàng ngoài mặt vâng lời, quay người rời khỏi đại điện, nụ cười tắt dần, từ từ tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay.
Sự răn đe giả dối của Vương thất khiến nàng trong lòng sinh chán ghét. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao bọn họ vẫn nghĩ nàng sau khi nhập Tấn sẽ nói tốt cho Sở quốc?
Chầm chậm bước xuống bậc thang, đối diện thấy mấy bóng người phía trước, nàng đoán là ai, nhưng giờ có trốn cũng không kịp.
Thái tử Cảnh Hằng trong sự vây quanh của cung nhân bước lên bậc thang.
Nhìn thấy nàng, ánh mắt nam nhân chợt ngưng lại.
Vệ Trăn lướt mắt qua hắn một cách ngắn ngủi, tiếp tục bước xuống.
Một bàn tay lớn chìa ra bên cạnh, nắm lấy cánh tay nàng, Cảnh Hằng nói: "Cô có chuyện muốn nói với nàng."