Khóe mắt Vệ Dao càng đỏ hơn: "Biểu ca thật sự không quản sao! Thiên hạ há có chuyện vãn bối tùy tiện sỉ nhục trưởng bối? Biểu ca căn bản không biết, ánh mắt của nội giám khi nhìn cha nương ta, quả thực coi họ như súc vật cỏ rác."
"Nàng cho rằng cha nương nàng làm đúng, không nên bị trừng phạt sao?"
Vệ Dao theo hắn đến bên bàn sách: "Họ làm sai, nhưng ta làm nữ nhi há có thể khoanh tay đứng nhìn họ chịu hình phạt… Biểu ca xin hãy vì ta mà giúp đỡ đi!"
Cảnh Hằng ngồi xuống lật xem trúc giản trên bàn, nói: "Cũng không phải Vệ Trăn cố ý làm khó, mà là nàng ấy sắp xuất giá với tư cách Công chúa, trong cung cần phải giữ thể diện cho nàng ấy, phải dạy dỗ cha nương nàng một phen. Nếu nàng trở thành Công chúa hòa thân, tự nhiên trong cung cũng sẽ thuận theo ý nàng, tùy nàng làm gì thì làm."
Vệ Dao trừng mắt: "Biểu ca nói gì vậy?"
Cảnh Hằng thở dài: "A Dao, Vệ Trăn sắp rời khỏi Sở quốc, sau khi nàng ấy đi còn có thể quản cha nương nàng được sao? Cứ để họ chịu đựng thêm một chút, vượt qua mấy ngày này đi."
Vệ Dao c.ắ.n chặt môi đỏ: "Cảnh Hằng!"
Nàng thật sự đã tức giận đến cực điểm, mới gọi thẳng tên hắn. Nàng đã hết mực hạ thấp mình trước mặt hắn, nhưng chỉ đổi lại thái độ thờ ơ như vậy.
Có cung nhân từ sau rèm bước ra, cúi người nói: "Thái tử Điện hạ, có người bên ngoài cầu kiến…"
"Là ai?"
Cung nhân ấp úng: "Là…"
Thái tử hỏi lại lần nữa, cung nhân nhìn Vệ Dao một cái, lúc này mới run rẩy nói: "Là, tiểu thư nhà họ Tống."
"Tiểu thư nhà họ Tống nào?" Vệ Dao bị câu nói này làm tỉnh cả người, không thể tin được nhìn Thái tử, lẩm bẩm: "Là tiểu thư họ Tống bên nhà ngoại Vương hậu sao…"
Nàng giơ tay chỉ vào cửa, chất vấn Thái tử đó là ai.
Cảnh Hằng bị nàng quấn lấy bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm nàng vào lòng: "Vương hậu tự tìm nữ lang cho ta, ta không thích nàng ta. Về dung mạo, nàng ta kém nàng và Vệ Trăn quá nhiều."
Vệ Dao nhìn vào mắt hắn, toàn thân bắt đầu run rẩy: "Cô mẫu thấy ngài và Vệ Trăn đã hủy hôn, liền lại tìm cho ngài một Thái tử phi khác? Nhà họ Tống cũng là một trong lục khanh, so với ta không giúp được gì cho ngài trên triều đình, nàng ta có thể giúp ngài, phải không?"
Cảnh Hằng ôm chặt nàng, dịu dàng nói: "Sao lại thế được?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ngài chỉ cần từ chối một câu, tiểu thư nhà họ Tống kia dám đến Đông Cung gặp ngài sao?" Vệ Dao đẩy hắn ra, ngã ngồi xuống đất: "Vệ Trăn đi rồi, lại đến tiểu thư nhà họ Tống, tiểu thư nhà họ Tống đi rồi có phải lại có tiểu thư nhà khác không, tóm lại cũng không đến lượt ta phải không?"
Cảnh Hằng chú ý đến bụng dưới của nàng, sợ nàng sơ ý ngã đập, vươn tay đỡ nàng: "A Dao, nàng đừng nóng giận trước đã, ta đã hứa với nàng rồi…"
"Đừng chạm vào ta!" Mắt Vệ Dao đầy tơ m.á.u đỏ, vùng vẫy đứng dậy khỏi mặt đất: "Ngài lần nào cũng dỗ dành lừa gạt ta, bảo ta đợi thêm, nhưng rốt cuộc phải đợi đến bao giờ? Cảnh Hằng, ngài thật khiến ta thất vọng!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nàng vừa lau nước mắt vừa bước ra ngoài, đẩy cửa ra, đụng thẳng vào tiểu thư nhà họ Tống.
Trong điện một phen bừa bộn, thái giám ngồi xổm xuống, thu dọn các trúc giản bị Vệ Nhị tiểu thư ném xuống đất.
Cảnh Hằng đứng bên bàn, mặt mày âm u, hắn nghĩ ngày nào đó, Vệ Dao sẽ hiểu được tấm lòng khổ tâm của hắn.
Hắn thích nàng, nhưng cũng hiểu rõ ràng, điều hắn cần nhất không phải nàng, mà là một thê tử có thể giúp đỡ hắn rất nhiều trên triều đình.
Vệ Dao về đến nhà, việc đầu tiên là đến nhà kho phía sau.
"Cha, nương." Vệ Dao dựa vào cửa phòng, nhìn qua khe cửa, thấy Vệ Chiêu phu phụ đang nằm trên đống rơm.
Hai người toàn thân tiều tụy, áo bào trên người bị roi đ.á.n.h rách toác, lộ ra những vết m.á.u ghê rợn, mặt cũng dính bẩn, tóc tai bù xù.
Nếu để bên ngoài, ai có thể tin cặp phu phụ trước mắt này, chính là Vệ Chiêu phu phụ từng cao quý ngày xưa?
Vệ Chiêu nghe tiếng con gái, lồm cồm bò dậy từ nền đất đầy máu, lảo đảo đi đến bên cửa: "Thái tử nói sao?"
Vệ Dao bất lực lắc đầu: "Nữ nhi không thể thuyết phục được Thái tử…"
Sắc mặt Vệ Chiêu đột ngột thay đổi: "Sao con lại vô dụng thế? Lấy đứa con trong bụng ra uy h.i.ế.p đi, chẳng lẽ Thái tử còn có thể không giúp nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của hắn sao?"
Tống thị cũng bước tới: "Đúng vậy, A Dao con mềm nắn rắn buông, Thái tử sao lại không giúp đỡ, con có thật lòng giúp cha nương cầu xin không?"
Giọng Vệ Chiêu khàn khàn: "Không phải nói Thái tử thương con nhất sao? Hắn sao lại nỡ để con trở về như vậy, con có thật lòng đi cầu cứu không?"
Vệ Dao nghiến răng: "Thái tử biểu ca không muốn giúp, nữ nhi thật sự không còn cách nào."