"Vậy thì đi nữa!" Vệ Chiêu đập cửa: "Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ngày nào cũng quỳ trước Đông Cung, con lấy đứa con trong bụng ra uy hiếp, con xem Thái tử biểu ca có ra không!"
Vệ Dao vội vàng từ cung trở về, không ngờ đón chờ lại là những lời trách mắng ngập trời từ cha mẹ mình.
Nàng bị dồn đến rơi lệ: "Cha nương, hai người chi bằng đi tìm Vệ Trăn, nhận lỗi với nàng đi, bảo nàng cho hai người một con đường sống."
Câu nói này khiến hai người trong phòng nổi trận lôi đình.
Tống thị the thé mắng: "Bắt ta đi tạ lỗi với Vệ Trăn ư? Nằm mơ đi! Nó đã làm ta tổn thương thế này, còn vọng tưởng ta phải cúi đầu? Con có còn là đứa con ta rứt ruột đẻ ra không?"
Vệ Chiêu phu phụ vẫn tiếp tục ép Vệ Dao đi gặp thái tử. Nàng đột nhiên quát lớn: "Ta đã sớm khuyên a nương đừng dùng thân thế ra đối phó với nàng, hôm nay hai người ra nông nỗi này cũng không phải do ta gây ra, tại sao lại đổ lỗi cho ta? Hai người ép con đi gặp thái tử, chi bằng tự mình đi cầu Vệ Trăn!"
Nàng lau nước mắt, sải bước bỏ đi.
Vệ Chiêu nhìn bóng lưng con gái khuất dần, tay nắm chặt thành quyền, đ.ấ.m mạnh vào cánh cửa: "Nghiệt chướng!"
Trong hai ba ngày tiếp theo, Vệ Chiêu phu phụ đều bị nhốt trong nhà kho củi. Vệ Chiêu dù muốn chịu đựng cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng đành hạ mình, bảo người hầu muốn gặp Vệ Trăn một lần.
Khi người hầu đến truyền lời cho Vệ Trăn, nàng đang cùng Vệ Lăng nói chuyện trong đình hóng mát.
Vệ Lăng đứng dậy định từ chối, nhưng Vệ Trăn ngăn lại nói: "Đưa họ lên đây đi."
Vệ Chiêu và Tống thị bị ném xuống đất, tóc tai bù xù dính đầy cọng rơm, mình đầy bụi bẩn, trông t.h.ả.m hại vô cùng. Vừa thấy Vệ Trăn, họ quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ.
"A Trăn, trước đây đều là lỗi của vi phụ, không nên sỉ nhục, mắng mỏ con. Con có thể tha cho phụ thân và mẫu thân lần này không, phụ thân đảm bảo tuyệt đối không có lần sau."
"Nữ nhi sắp gả đến Tấn quốc xa xôi rồi, còn nói gì đến lần sau?"
Vệ Trăn từ từ bước xuống bậc thềm: "Nhưng phụ thân đã lưu luyến nữ nhi như vậy, trên đường chúng ta đương nhiên còn nhiều thời gian để ở bên nhau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Chiêu ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác, mơ hồ cảm thấy không ổn: "A Trăn có ý gì?"
Vệ Trăn cười nói: "Trước đây không phải đã nói với phụ thân rồi sao, hình phạt dành cho người phải đợi đệ đệ trở về ta và đệ ấy sẽ bàn bạc kỹ lưỡng. Bây giờ đã bàn bạc xong rồi. Người và Tống thị câu kết làm gian, hãm hại hai người con vợ trước để lại, không xứng làm người, kiếp sau cũng sẽ luân lạc vào súc sinh đạo, nhưng nữ nhi nghĩ, kiếp này người cũng hãy làm súc sinh trước đi."
Vệ Chiêu hét lên: "Vệ Trăn!"
"Phụ thân cùng ta lên phía Bắc. Sau này làm nô bộc của ta, mặc ta sai khiến, mặc ta sử dụng, thế nào?"
Vệ Lăng tiếp lời: "Phụ thân trên đường sẽ kéo ngựa cho Công chúa, che gió che sương cho Công chúa. Nếu đi đường thủy, thì xuống khoang tàu tự mình chèo thuyền. Làm trâu ngựa cho Công chúa Đại Sở, là vinh dự của phụ thân."
Vệ Chiêu kinh ngạc đến không nói nên lời: "Ngươi…"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Những người như Vệ Chiêu và Tống thị, nửa đời trước sống trong nhung lụa, hưởng thụ vinh hoa phú quý tột đỉnh, nhưng nửa đời sau lại chỉ có thể sa vào bùn lầy, làm nô làm tỳ, nhìn người khác rạng rỡ, đó mới là sự giày vò lớn nhất.
Vệ Trăn nhìn Tống thị đang run rẩy trốn sau lưng Vệ Chiêu, cười gọi bà: "Phu nhân."
Tống thị loạng choạng quỳ gối tiến lên: "Trăn nhi. Việc đuổi con ra khỏi Vệ gia đều là mưu đồ của cha con, ta không hề hay biết, cũng chỉ là làm theo lời ông ấy dặn, ta không phải là chủ nhà, làm sao có quyền lên tiếng?"
Tóc mai của bà dính sát vào tai, yếu ớt nói: "Với lại, con nói ta và cha con khi xưa câu kết làm gian, ta gặp ông ấy khi mới mười sáu tuổi, còn ông ấy đã đến tuổi trưởng thành rồi, làm sao ta có thể phân biệt đúng sai? Đều là Vệ Chiêu năm đó dụ dỗ ta."
Vệ Trăn: "Thật ư?"
Vệ Chiêu quay người mắng: "Nói bậy! Tiện nhân!"
Vệ Lăng cười lạnh nhìn Tống thị: "Nếu nhất thời bị mê hoặc, tại sao không biết đường quay đầu, cứ nhất định phải gả vào Vệ gia? Cái c.h.ế.t của mẫu thân ta lẽ nào bà không có chút trách nhiệm nào? Phu nhân lúc này muốn rũ bỏ quan hệ với ông ta, e là đã muộn rồi."
Vệ Trăn nói: "Phu thê ân ái, đại nạn lâm đầu, sao có thể mỗi người một nơi? Phu nhân cũng cùng đi lên phía Bắc đi. Trên đường giặt giũ vo gạo, có rất nhiều việc phu nhân có thể làm. Đến khi đến Tấn quốc, Vương thất cũng cần nô lệ mà."
"Vệ Trăn!" Tống thị trợn tròn mắt, nhào tới, bị thị vệ túm chặt, ấn quỳ xuống đất, miệng vẫn không ngừng c.h.ử.i bới.