"Thiếu tướng quân."
Kỳ Yến đang ở bên cạnh lư hương, nghe thấy động tĩnh liền quay người lại.
Thị vệ hai tay dâng đồ lên. Một chiếc khuyên tai ngọc trai đang nằm trong lòng bàn tay hắn, một nửa dính m.á.u đông lại, nửa còn lại phát ra ánh sáng mờ ảo.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Hình dáng tròn trịa, màu sắc trong suốt, nhìn qua đã biết không phải vật tầm thường.
"Khuyên tai của nữ tử?"
"Vâng, tiểu nhân tìm thấy nó dưới chiếc giường bên kia, không biết tại sao nó lại ở đây, trên đó dính máu, e rằng… có liên quan đến Cảnh Khắc Điện hạ."
Kỳ Yến đưa tay nhặt chiếc khuyên tai lên, khẽ cau mày: "Hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi."
"Thiếu tướng quân đã nhìn thấy sao?"
Kỳ Yến dùng đầu ngón tay khẽ gõ lên viên ngọc trai, không nói gì.
Tiếng mưa rơi ào ào, hòa cùng tiếng xào xạc của cây cỏ lay động.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói: "Là nàng."
Thị vệ đang định hỏi, Kỳ Yến đã khép lòng bàn tay lại, ngước đôi mắt sáng như sao lên, sải bước về phía giường: "Tìm kiếm thêm đi, không thể chỉ có một chỗ này, nhất định còn có những manh mối khác."
Nơi xa chân trời có tiếng sấm rền vang, mưa lớn trút xuống ào ạt.
**
Tiếng sấm xuân rền vang liên hồi, mưa rơi trên ao trong sân, tạo thành từng vòng gợn sóng. Một đêm mưa gió tối tăm, cành hoa hải đường dưới cửa sổ uống nước mà oằn mình, uốn cong thành một đường cong mềm mại uyển chuyển.
"Tiểu thư, tiểu thư?"
Vệ Trăn tóc mai ướt đẫm mồ hôi, giật mình tỉnh giấc từ trong mơ.
Ánh mặt trời lưa thưa xuyên qua màn sa, chiếu lên đôi mày diễm lệ của thiếu nữ.
Má và cổ nàng đẫm mồ hôi lạnh, trong mắt ngập nước, vẻ mặt hoảng hốt. Những lọn tóc dài ẩm ướt vương vít trên cần cổ trắng ngần, đôi môi ánh lên sắc đỏ bệnh hoạn mà diễm lệ, vẻ bi thương kiều diễm ấy tựa như một đóa sơn trà sắp đến hồi tàn úa.
Ánh mắt nàng từ từ tụ lại, nhìn thấy một gương mặt hiền hậu quen thuộc, đó là a mẫu của nàng, người đã bên cạnh nàng từ nhỏ.
"A Mẫu…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong mắt Điền a mẫu tràn đầy sự xót xa, bà cầm khăn ướt, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi li ti trên trán nàng.
"Tiểu thư hôm qua bị dính mưa, nhiễm phong hàn, sốt cả đêm. Người lại gặp ác mộng sao?"
Vệ Trăn nhẹ thở dốc. Nàng mơ thấy cảnh Cảnh Khắc lao vào người mình trong noãn điện hôm qua.
Đêm qua, nàng đã nhiều lần giật mình tỉnh giấc, khắp nơi chỉ thấy ánh nến mờ ảo, màu tối ấy như m.á.u tươi, thấm đẫm cả căn phòng.
Nàng khẽ nuốt nước bọt, nhắm mắt lại, trong lòng tự nhủ đừng nghĩ nhiều, đó chỉ là một giấc mơ, mọi thứ trong mơ đều là hư ảo.
Điền a mẫu khẽ nói: "Bên ngoài có người đang đợi tiểu thư, tiểu thư có muốn gặp không?"
"Là ai?" Đầu óc Vệ Trăn như bị han gỉ, không thể xoay chuyển, phản ứng chậm nửa nhịp.
"Là Thiếu tướng quân Kỳ Yến, ngài ấy đã đợi ở tiền sảnh nửa canh giờ rồi. Nô tì vốn định lấy cớ tiểu thư bị phong hàn không tiện tiếp khách mà từ chối, nhưng ngài ấy lại nói không sao, nhất quyết muốn gặp tiểu thư một lần."
Ý thức hỗn loạn của Vệ Trăn như khối sắt nung đỏ bị ném vào nước sôi, lập tức tỉnh táo lại.
Ngay trong giấc mơ đêm qua của nàng, ngày thứ hai sau khi nàng làm Cảnh Khắc bị thương, Kỳ Yến, người phụ trách điều tra vụ việc này, sẽ đích thân đến gặp nàng, liên quan đến bằng chứng, càng giống như muốn tấu trình lên quân vương.
Mọi chuyện xảy ra trong mơ, vào khoảnh khắc này, đã trùng khớp với hiện thực.
"Tiểu thư, có muốn gặp ngài ấy không?" Điền a mẫu hỏi.
Vệ Trăn không biết vì chuyện gì mà hắn nhất quyết muốn gặp mình, nhưng hắn đã đến đây rồi, khả năng lớn nhất là để điều tra vụ án của Cảnh Khắc.
Lòng bàn tay nàng nhói đau, đó là vết thương do nàng làm vỡ bình hoa trong noãn điện hôm qua.
Vệ Trăn đi đến trước gương trang điểm, tháo băng gạc trên tay, cố gắng dùng phấn che đi vết thương.
Nàng không thể để Kỳ Yến phát hiện thêm bất kỳ điều bất thường nào trên người nàng, ngay cả vết thương này, cũng có thể trở thành bằng chứng tố cáo nàng có mặt ở đó hôm qua.
Bột phấn thấm vào vết thương, lập tức kéo theo cơn đau nhói như bị thiêu đốt. Vệ Trăn nén đau, gọi a mẫu đến giúp nàng trang điểm.
Mưa đã tạnh, trời quang mây tạnh.
Vệ Trăn đến tiền sảnh. Lần này tuy ở ly cung, nhưng cung điện vẫn chuẩn bị một sân viện riêng cho Vệ gia, lại có cả điện khách để tiếp khách, tuy nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ.
Cùng với bước chân của Vệ Trăn, một tiếng đàn trong trẻo vang lên từ trong điện, sau tấm màn cửa lờ mờ hiện ra một bóng dáng cao ráo.
Vệ Trăn đứng bên rèm trúc, đợi tiếng đàn dần tắt mới cất tiếng: "Trước đây chưa từng nghe nói Thiếu tướng quân biết chơi đàn?"