Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 91



 

Điền a mẫu gật đầu: "Phải, lão nô nhớ, hôm đó Vương hậu gọi phu nhân đến bên cạnh răn dạy, là để bàn bạc chuyện để muội muội mình là Tống thị vào phủ, đúng lúc nghịch tặc ám sát Đại Vương, lúc đó bên cạnh Vương hậu và Đại Vương không có ai, chỉ có phu nhân nhà chúng ta."

 

Vệ Trăn mặt tái mét, ngón tay bấu vào mép bàn, lúc này mới nhận ra, khó trách khi đó nàng nói muốn từ hôn với Thái tử, A mẫu không hề phản đối.

 

Đại Vương và Vương hậu lấy Vệ phu nhân ra chắn tên, lại ham muốn quyền thế của Vệ gia, nên đã định hôn sự của Vệ Trăn với Thái tử, nhưng cuối cùng lại là để Vệ Trăn gả cho con trai của kẻ thù g.i.ế.c mẫu thân.

 

Đầu tiên là Sở Vương, sau là Vương hậu, rồi đến Thái tử Cảnh Hằng…

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Móng tay Vệ Trăn cắm vào lòng bàn tay, m.á.u rỉ ra, một trận đau đớn.

 

"A mẫu yên tâm, ta biết rồi." Thiếu nữ lặng lẽ nói, ánh sáng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, làm bóng dáng nàng thêm cao ráo.

 

Và trong đôi mắt như nước thu lấp lánh của nàng, có một tia sát ý lạnh lẽo nổi lên.

 

***

 

Ngày hôm sau, đã đến ngày lên đường rời khỏi Sở quốc.

 

Vệ Trăn thức trắng đêm, trời vừa tờ mờ sáng đã bị thị nữ gọi dậy trang điểm, sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, được thị nữ lau khô tóc dài.

 

Điền a mẫu mang đến bộ lễ phục phức tạp của Vương phi Tấn quốc.

 

Mỹ nhân trong gương đưa cánh tay ngọc, luồn vào ống tay áo, một đoạn da thịt trắng như tuyết lộ ra từ cổ tay áo, thị nữ đeo vòng vàng ngọc cho nàng. Sau đó tà váy lộng lẫy tung bay, từ từ thướt tha chạm đất, trên đó đính châu ngọc bảo thạch, lấp lánh rực rỡ trong ánh nắng sớm mai se lạnh, càng tôn lên vẻ đẹp chim sa cá lặn của mỹ nhân.

 

"Giờ lành đã đến, cung thỉnh Công chúa xuất điện."

 

Vệ Trăn đối diện gương lớn, soi đi soi lại, xác nhận không có gì sai sót, sau đó trong tiếng nhạc lễ trang trọng, từ từ bước ra khỏi đại điện.

 

Lễ quan cao giọng hô một tiếng "Bái" vang lên, tiếng quỳ xuống đồng loạt vang dội.

 

Vệ Trăn bước qua ngưỡng cửa, văn võ bá quan dưới đài cao chìm vào một khoảng lặng.

 

Chỉ thấy nàng tóc búi cao như mây, đôi khuyên tai ngọc lay động, trâm cài tóc cực kỳ lộng lẫy, váy áo phản chiếu ánh sáng rực rỡ, như tiên nữ bước ra từ mây mù.

 

Mỹ nhân như vậy, đẹp như ráng chiều, rực rỡ như đào mận, nghiêng nước nghiêng thành.

 

Sở Vương và Vương hậu đứng trên đài cao, nhìn Vệ Trăn bước đến: "Lần này đến kinh đô Tấn quốc, núi cao sông dài, Công chúa ngàn vạn lần bảo trọng."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Trăn dịu dàng đáp lời.

 

Vương hậu nghiêng người, hai tay đón lấy tấm khăn che mặt màu đỏ mỏng manh do thị nữ đưa tới, định che lên mặt Vệ Trăn.

 

Vệ Trăn nhìn những bông mẫu đơn đỏ thẫm thêu trên tấm khăn mỏng, màu sắc như máu, nàng chợt lên tiếng: "Không biết Vương hậu có nhớ Vệ phu nhân không?"

 

Tay Vương hậu dừng lại giữa không trung.

 

Vệ Trăn nâng hàng mi dài, trong mắt ánh lên vẻ sắc bén: "Có người nói với thần nữ, năm đó Vệ phu nhân không phải thật lòng chắn tên cho Đại Vương, mà là bị kẻ có tâm đẩy ra, Vương hậu còn nhớ kẻ chủ mưu đó là ai không?"

 

Nụ cười trên mặt Vương hậu chợt tắt ngấm.

 

Đúng lúc này, dưới đài cao có người cao giọng bẩm báo: "Đại Vương, Vương hậu, Thất hoàng tử đã trở về!"

 

Vệ Trăn cụp mắt nhìn xuống, một chiếc xe ngựa chở hành lý từ cổng cung điện từ từ đi vào, xe ngựa dừng lại trước đài, rèm xe được vén lên, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi và một mỹ phụ bước xuống xe.

 

Thất hoàng tử và mẫu thân Trịnh phu nhân, được dẫn lên đài cao.

 

"Nhi tử bất hiếu đến muộn, bái kiến phụ vương!" Thiếu niên quỳ xuống bái lạy Sở Vương, liên tiếp dập ba cái đầu, khi từ từ ngẩng đầu lên, khắp nơi vang lên tiếng hít thở.

 

Khuôn mặt đó đặc biệt giống Sở Vương thời trẻ.

 

Vệ Trăn đứng ngoài quan sát cảnh này.

 

Mười năm làm con tin, chịu đủ nhục nhã ở nước khác, giờ đây một sớm trở về triều, Thất hoàng tử sao có thể không hận?

 

Vệ Trăn biết rằng sau khi nàng đi, triều đình Sở quốc nhất định sẽ rơi vào nội loạn.

 

Nàng muốn Sở Vương c.h.ế.t, muốn phá vỡ mối quan hệ của họ, còn muốn Sở Vương và Thái tử hoàn toàn tuyệt giao.

 

Nàng sẽ đứng vững ở Tấn quốc, tìm được chỗ đứng cho mình, muốn tất cả những kẻ đã hại mẫu thân nàng đều phải nhận quả báo thích đáng.

 

Dù bây giờ không được, sau này nàng cũng nhất định sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần những đau khổ đã phải chịu.

 

Vệ Trăn từ từ rút bàn tay mềm mại khỏi tay Vương hậu, cười nói: "Vương hậu Điện hạ, chúng ta sẽ còn gặp lại."

 

Vệ Trăn quay người đi xuống đài cao, trong tầm mắt nàng, xuất hiện một chiếc xe ngọc sang trọng do bốn ngựa kéo.