Tống thị quỳ bên giường, nắm lấy tay Vệ Dao, ghé sát tai Vệ Dao nói: "Thái tử Điện hạ đang ở đây, con nhân lúc này cầu xin hắn, hắn sẽ không từ chối đâu."
Vệ Dao mặt mày tái nhợt, thân thể run rẩy không ngừng, trán lấm tấm mồ hôi hột to như hạt đậu, vốn đã đau đến mức gần như ngất đi, nhưng nghe thấy lời này, nàng gần như khản tiếng gào lên: "Nương!"
Vệ Chiêu cũng đưa mắt ra hiệu cho nàng: "Dao nhi."
Nước mắt tuôn trào trong mắt Vệ Dao, Tống thị thúc giục bên tai nàng: "A Dao, con mau nói đi!"
Vệ Dao bật ra một tiếng nức nở, đôi môi run rẩy nói: "Ta đã nói là ta không có cách nào rồi, tại sao mọi người đều ép ta? Mẫu thân cũng vậy, phụ thân cũng vậy, Thái tử Điện hạ cũng vậy. Điện hạ đã nói ta không xứng làm mẹ, đứa bé này, ta cũng không cần nữa…"
Tống thị sững sờ: "Con nói gì vậy?"
"Y công đâu… để ông ấy kê cho ta một liều t.h.u.ố.c phá thai…" Cổ Vệ Dao lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cảnh Hằng cúi đầu: "A Dao, nàng đừng xúc động."
Vệ Dao nắm chặt ga trải giường dưới thân, cơn đau quặn thắt bụng ập đến, nàng từ từ quay đầu, nhìn người đàn ông bên giường, nức nở thốt ra một chữ: "Cút."
Và chữ đó, dường như cũng đã rút cạn chút sức lực cuối cùng của nàng, nàng thở dốc, đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
Cảnh Hằng bị y công mời ra ngoài. Hắn đứng dưới ánh trăng, nghe tiếng rên rỉ phát ra từ trong phòng, bàn tay đầy m.á.u buông thõng bên người khẽ run rẩy.
Màn đêm buông xuống, nuốt chửng bóng dáng hắn.
Hắn nhắm mắt lại, yết hầu khẽ nuốt, như đang cố gắng kìm nén cảm xúc, rất lâu sau mới thở dài một tiếng.
Chuyện ồn ào từ căn phòng phía trước, đến tối muộn mới truyền đến viện của Vệ Trăn.
Vệ Trăn ngồi bên án, lặng lẽ đọc sách, hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ồn ào đến vậy?"
"Là từ phòng Nhị tiểu thư truyền ra. Nàng ấy có thai rồi."
Gió từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào, làm cây nến khẽ lay động.
Vệ Trăn đặt cuốn sách xuống, từ từ ngẩng đầu nói: "Nàng ấy có thai rồi?"
Điền a mẫu đi vào trong phòng: "Phải. Nô tì đã đi dò hỏi rồi, Nhị tiểu thư có thai khoảng một hai tháng trước. Chiều nay Thái tử Điện hạ đến thăm, không biết hai người vì chuyện gì mà xảy ra mâu thuẫn, Nhị tiểu thư bị đẩy ngã xuống đất, thai khí không ổn định, có dấu hiệu sảy thai, may mắn y công kịp thời đến, nói có thể giữ được thai nhi trong bụng tiểu thư, nhưng Nhị tiểu thư kiên quyết muốn phá thai."
"Tiểu thư có muốn quản không?" Điền a mẫu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không cần quản." Vệ Trăn nhàn nhạt cụp mắt, nhìn chữ trên sách.
Trong phòng im lặng một lúc lâu, sau đó, giọng nàng lại vang lên: "A mẫu, người đến kho tìm một ít t.h.u.ố.c bổ, đưa cho Vệ Dao đi."
Điền a mẫu ngẩn người, nói: "Tiểu thư tốt bụng."
Vệ Trăn không phải là quá tốt bụng, đối với Vệ Dao, nàng càng có một loại đồng bệnh tương liên của kiếp trước khi gả cho cùng một người đàn ông.
Cảnh Hằng bạc tình lạnh lùng, tuyệt đối không phải là lương nhân có thể gửi gắm cả đời, ngay từ khi hắn biết rõ có hôn ước, nhưng vẫn dây dưa qua lại với thê muội, đã có thể thấy được bản tính của hắn.
Vệ Dao tuy nhận ra bộ mặt thật của hắn, nhưng cũng đã quá muộn, phải trả một cái giá rất lớn.
Sau này con đường của nàng thế nào, đều phải tự nàng đi, nhưng dù sao đi nữa, cũng sẽ không tệ hơn là gả cho Cảnh Hằng.
Ngày hôm sau, Điền a mẫu báo cho nàng: "Thai của Nhị tiểu thư vẫn không giữ được, nàng ấy tự mình uống t.h.u.ố.c phá thai, biết người đưa t.h.u.ố.c bổ cho nàng ấy, truyền lời đa tạ người."
Vệ Trăn nhàn nhạt gật đầu.
Những lời khác Vệ Dao chắc cũng sẽ không nói nhiều với nàng, dù sao giữa nàng và nàng ấy, vẫn còn ngăn cách bởi mối thù sâu đậm của đời trước.
Bên ngoài, gia đinh đang khiêng hành lý.
Hôm nay Vệ Trăn sẽ vào cung, trải qua đêm cuối cùng ở kinh đô Sở quốc, đợi sáng sớm hôm sau, sẽ cùng đội ngũ hòa thân xuất phát, rời khỏi kinh đô.
Vệ Trăn ngồi lên xe ngựa, từ từ buông rèm xe, nhìn Điền a mẫu đang ngồi một bên.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Hai chủ tớ sống cùng nhau nhiều năm, Vệ Trăn liếc mắt một cái đã nhìn ra bà có tâm sự, hỏi: "A mẫu có chuyện gì muốn nói với ta?"
Điền a mẫu do dự một lát, rồi từ từ quỳ xuống trước mặt Vệ Trăn.
"Tiểu thư thương lão nô, không muốn lão nô chịu khổ đường xa, nên đã cho lão nô ở lại Sở quốc dưỡng lão, nhưng lão nô còn một chuyện, không thể không nói cho tiểu thư, lão nô sợ lúc này không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa."
"A mẫu có chuyện gì?"
Điền a mẫu nói nhỏ: "Người ngoài đều nói phu nhân vì chắn tên cho Sở Vương mà c.h.ế.t, thực tình không phải vậy. Năm đó, phu nhân rõ ràng là bị Vương hậu đẩy ra phía trước!"
Tim nàng ngừng đập: "Mẫu thân bị Vương hậu đẩy ra chắn tên sao?"