Hắn không có bất kỳ biểu hiện nào, đứng dậy vén màn xe, khi chuẩn bị rời khỏi xe ngựa, một bàn tay mềm mại từ phía sau vươn ra, kéo lấy ống tay áo của hắn.
"Khóa học đàn của ta đã bị trì hoãn quá lâu, Thiếu tướng quân đã hứa sẽ dạy ta đàn, ngài quên rồi sao?"
"Nhớ," Kỳ Yến nét mặt trầm tĩnh: "Ta sẽ đến sau."
Ở nơi Vệ Trăn không nhìn thấy, bàn tay hắn đang vịn vào thành xe ngựa, gân xanh nổi lên, như thể đang kiềm nén cảm xúc gì đó.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Hai ánh mắt nóng bỏng chạm nhau, không rời, như một cuộc đấu trí giữa nam nữ, chờ xem ai sẽ là người đầu tiên lộ vẻ rụt rè.
Nàng buông ống tay áo hắn ra: "Được. Vậy ta chờ Thiếu tướng quân."
Kỳ Yến gật đầu, hành lễ rồi lui ra.
Hắn xuống xe ngựa không lâu, phía sau vang lên một tiếng: "Kỳ Yến!"
Vệ Lăng từ phía sau đi tới, vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Huynh và tỷ tỷ của ta đã làm gì trong rừng?"
Kỳ Yến nói: "Không có gì."
Vệ Lăng: "Thật sao?"
Kỳ Yến gật đầu. Vệ Lăng thở dài một tiếng bước tới, khoác vai người huynh đệ tốt: "Ta cũng không nghi ngờ gì huynh, chỉ là gần đây không thể không đa nghi. Trong đội hộ tống toàn là binh lính, dù sao cũng là nam giới, ai biết họ sẽ có ý đồ gì với tỷ tỷ của ta, những ngày này huynh cũng giúp ta đề phòng họ nhiều hơn, không thể để kẻ bất chính nào đến gần tỷ tỷ của ta, được không?"
Kỳ Yến cười nói: "Được."
Vệ Lăng nắm tay thành quyền, đ.ấ.m vào vai hắn: "Cũng vất vả cho huynh rồi."
Hắn nói chuyện với Vệ Lăng vài câu, liền quay về xe ngựa của mình, đơn giản thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng không lập tức đi gặp Vệ Trăn, mà ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió đêm mát mẻ, đồng hoang tĩnh mịch, trong đêm tối có những đốm sáng đom đóm trôi nổi.
Hắn nghỉ ngơi một lúc lâu, cảm giác khó chịu trong cơ thể mới dần dần tiêu tan, đứng dậy bước xuống xe ngựa.
"Ngài đến rồi."
Vệ Trăn ngồi trong xe ngựa, thấy Kỳ Yến bước vào xe ngựa, khóe môi cong lên.
Trước mặt nàng bày một cây đàn, cổ kính mà tao nhã.
Còn trên mái tóc nàng chỉ cài một chiếc trâm bạc, mái tóc dài chưa búi buông xõa sau lưng, tà váy dài màu trắng ngà buông rủ trên mặt đất, tựa sương tựa tuyết.
Chiếc áo choàng ngoài của hắn trước đó đã được nàng gấp gọn gàng đặt sang một bên.
Kỳ Yến quỳ ngồi đối diện nàng, tay đặt lên dây đàn, kéo ra một âm thanh trong trẻo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn trực tiếp bắt đầu giảng bài cho nàng: "Thủy tổ Phục Hy, chặt gỗ thành đàn. Phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng, kết tơ thành dây. Nàng đã muốn học đàn, thì phải hiểu cấu tạo của đàn trước đã."
Hắn từ tốn kể, giọng nói dưới ánh trăng, như dòng suối chảy chậm rãi trong khe núi.
Đôi mắt Vệ Trăn sáng ngời, lấp lánh, như thể đang lắng nghe rất chăm chú.
Kỳ Yến trước tiên dạy nàng cách đ.á.n.h đàn bằng ngón tay, cúi đầu xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, nhưng chợt nhận ra nàng không nhìn đàn, ánh mắt luôn đặt trên người hắn.
"Vừa rồi ta nói, có gì không hiểu sao?" Kỳ Yến ngẩng đầu nói.
Nàng chống hai tay lên đàn, nghiêng người về phía chàng, hương thơm thoang thoảng từ mái tóc nàng phả vào hắn.
Hơi thở của nàng phả vào chóp mũi hắn, ánh mắt run rẩy, rõ ràng là muốn né tránh, nhưng lại ép mình nhìn thẳng vào hắn.
Đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở trước mắt hắn: "Vừa rồi dưới nước, Thiếu tướng quân đã nhìn thấy cơ thể ta bao nhiêu?"
Cảm giác khó chịu đó lại xâm chiếm cơ thể Kỳ Yến, khiến tay hắn không khỏi siết chặt mép bàn, gân xanh dưới cổ và trên mu bàn tay đều nổi lên.
Tiếng đàn lập tức loạn.
Lớp học của Kỳ Thiếu tướng quân khai giảng, xin hãy chăm chú lắng nghe.
Kỳ Yến: Về đàn có vấn đề gì không?
Vệ Trăn: Xin hỏi tiên sinh, vừa rồi đã nhìn thấy cơ thể học trò bao nhiêu?
Kỳ Yến: ...
Vệ Lăng: Huynh đệ tốt, tỷ tỷ của ta giao cho huynh, xin nhất định phải giúp ta để mắt đến những nam nhân có ý đồ xấu đó.
Gió đêm lùa qua khe hở của rèm tre, ánh nến lung lay, mái tóc lòa xòa của nàng cũng lay động.
Kỳ Yến cụp mi mắt, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, gần đến mức có thể nhìn thấy chính mình trong mắt nàng.
Hắn nói: "Ta không nhìn thấy bao nhiêu, ngoài việc ban đầu cổ và lưng nàng lộ ra ngoài, sau đó ta không nhìn thấy chỗ nào khác nữa, sau khi ta đưa nàng lên bờ, nàng liền thay quần áo và khoác áo choàng của ta lên."
Vệ Trăn nói: "Thật sao?"
Kỳ Yến nhắm mắt: "Thật."
Hắn đặt tay lên dây đàn: "Có thể bắt đầu giảng bài được chưa?"
Hắn nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, nói là không nhìn thấy, nhưng thực ra là nhìn thấy hết.