Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 100



 

Hắn nhớ rất rõ: ánh trăng, bụi cỏ, thiếu nữ, hồ nước. Nàng nổi lên rồi chìm xuống trong nước, bờ vai, xương quai xanh, eo, đôi chân, khắp người không có chỗ nào là không đẹp, chỗ đầy đặn thì như núi xuân, chỗ thướt tha thì như liễu rủ, làn da trắng ngần như ngọc, rực rỡ chói mắt.

 

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã nhìn thấy tất cả. Huống hồ sau đó nàng chỉ mặc một chiếc váy xuân mỏng manh đứng trước mặt hắn.

 

Thật ra chuyện này hôm nay là hắn vô tình bắt gặp, nhưng nếu nàng muốn hắn chịu trách nhiệm, hắn cũng sẽ hoàn toàn chấp thuận, không hề thoái thác.

 

Vệ Trăn khẽ cong đôi mắt đẹp, nhẹ nhàng cười nói: "Ta nói Thiếu tướng quân không cần chịu trách nhiệm với ta là thật lòng, là sợ trong lòng Thiếu tướng quân có gánh nặng. Thiếu tướng quân nói vậy là tốt rồi."

 

Nàng trở lại chỗ ngồi của mình, tay đặt lên dây đàn: "Thiếu tướng quân vừa nói đến đâu rồi?"

 

Kỳ Yến nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, nàng dường như thật sự không có suy nghĩ nào khác, đột nhiên nói: "Nếu ta nói, ta đã nhìn thấy hết rồi thì sao?"

 

Vệ Trăn ngẩng đầu lên, mắt mở to, lập tức hoảng loạn vô cùng.

 

Kỳ Yến cười nói: "Chỉ đùa nàng thôi."

 

Mặc dù Kỳ Yến nói là đùa, nhưng Vệ Trăn không thể không để tâm, nàng lấy hết dũng khí mới hỏi hắn đã nhìn thấy bao nhiêu, lo lắng chờ đợi một câu trả lời, vốn nghĩ, dù Kỳ Yến có nói đã nhìn thấy hết, nàng cũng sẽ không để hắn chịu trách nhiệm… Nhưng lúc này, nếu thật sự là như vậy, nàng lại không biết phải đối mặt với hắn thế nào.

 

Kỳ Yến lại như không có chuyện gì: "Ta nói đến việc các âm điệu khác nhau sẽ có cách bấm khác nhau."

 

Vệ Trăn học theo hắn bấm một nốt nhạc bằng đầu ngón tay, hỏi: "Là như vậy sao?"

 

Kỳ Yến lắc đầu: "Không đúng."

 

Vệ Trăn học theo hắn bấm vài lần, nhưng đều không đạt được âm sắc mong muốn.

 

Khi còn nhỏ, nàng cũng từng học vài buổi đàn, dù đã quên sạch từ lâu, nhưng vẫn nhớ, thầy dạy đàn cho người mới học cũng giống như dạy viết chữ, thầy sẽ cầm tay học trò từ phía sau để giúp học trò sửa lại tư thế sai.

 

Vì thế nàng nhẹ nhàng nói: "Thiếu tướng quân có thể đến đây chỉ dẫn ta một chút được không?"

 

Kỳ Yến đứng dậy từ sau bàn, vòng ra sau nàng ngồi xuống, khi lồng n.g.ự.c hắn chạm vào lưng nàng, Vệ Trăn cảm thấy sống lưng hơi tê dại.

 

"Tư thế của nàng khi chơi đàn không đúng lắm."

 

Tay hắn từ phía sau đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, những nơi lòng bàn tay hắn chạm vào đều trở nên nóng bỏng, eo Vệ Trăn run lên trong lòng bàn tay hắn, tiếng đàn dưới tay nàng phát ra những âm thanh vụn vỡ, như thay nàng thốt ra một tiếng.

 

Kỳ Yến nhận ra sự thay đổi của cơ thể nàng, cúi mặt hỏi: "Sao vậy?"

 

Thiếu niên ở rất gần nàng, hơi thở hắn phả vào cổ nàng, gáy Vệ Trăn tê dại, nhưng nàng vẫn cố bình tĩnh nói: "Không sao."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn liền tiếp tục dạy nàng, một tay giữ eo nàng, tay kia sửa lại ngón tay nàng.

 

"Thiếu tướng quân có thể nhẹ tay hơn một chút được không?" Vệ Trăn nói.

 

Tiếng đàn dừng lại, Kỳ Yến hỏi: "Tay ta mạnh lắm sao?"

 

Đâu chỉ mạnh bình thường, trước đó hắn cõng nàng về, hai tay ôm lấy hai chân nàng, để lại hai vết ngón tay đỏ tươi trên đùi nàng, Vệ Trăn ngại không dám nói cho hắn biết.

 

Kỳ Yến trầm ngâm một lát hỏi: "Vậy nên khi ta bế nàng về, nàng cũng cảm thấy khó chịu đúng không?"

 

Vệ Trăn khẽ "ừ" một tiếng.

 

Hắn nói: "Lần sau ta sẽ chú ý hơn."

 

Vệ Trăn lấy làm lạ, nghĩ sao lại có lần sau? Nhưng trước đó khi họ ở bên nhau, hắn đều rất đàng hoàng, tay không hề mất kiểm soát như hôm nay, nàng chỉ có thể quy điều này cho việc hắn là võ tướng, tay không biết nặng nhẹ mà thôi.

 

Nàng tập trung vào đầu ngón tay, chuyên tâm học cách bấm của hắn.

 

Kỳ Yến nhìn khuôn mặt nghiêng tĩnh lặng của nàng, cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác khó chịu trên người mình đến từ đâu.

 

Chính là từ mùi hương của nàng.

 

Mùi hương quyến rũ đó, như đã thấm sâu vào xương cốt nàng qua năm tháng, từng đợt ập đến vây lấy hắn, tạo thành một tấm lưới vô hình quanh hắn, từ từ nuốt chửng hắn.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Tay trái nàng buông thõng từ mép bàn, vô tình chạm vào đùi hắn, những ngón tay mềm mại như không xương, như đang châm lửa trên người hắn.

 

Kỳ Yến nắm chặt bàn tay đang giữ eo nàng.

 

"Thiếu tướng quân." Người trong lòng quay đầu lại, đôi mắt trong veo lay động, như đang nhắc nhở hắn, tay lại mạnh quá rồi.

 

Mùi hương mềm mại trong vòng tay, Kỳ Yến cũng cảm thấy tinh thần có chút mệt mỏi: "Xin lỗi."

 

Một người dạy không tốt, người kia cũng không thể bình tâm học.

 

Hắn nói: "Hay là tối nay chúng ta kết thúc sớm đi."

 

Lời còn chưa dứt, bên ngoài xe ngựa đã có tiếng bước chân, hai người trong xe đồng loạt dừng động tác ngẩng đầu.

 

Người đến gõ vào thành xe: "Là cô."